Quý Văn Nghiêu nhìn theo phương hướng Lâm An Nhàn chỉ, cười nói: "Đây không phải ba chồng em sao?"
Lâm An Nhàn gật đầu.
"Thật là làm người ta không thể tưởng tượng nổi, ông ấy đã lớn tuổi mà còn làm loại chuyện này." Lâm An Nhàn thấy người phụ nữ mang áo khoác đưa cho Phó Nham cũng đã hơn bốn mươi tuổi, mà Phó Nham cũng đã quá sáu mươi rồi.
"Ba chồng em cũng thật biết hưởng thụ, nhưng ông ấy cũng rất chịu chi tiền nhỉ, đồ ông ta vừa mua sắm cũng không ít." Quý Văn Nghiêu trêu chọc một câu.
Thấy hai người kia đi xa, Lâm An Nhàn mới nói: "Đi thôi."
"Uhm, đi mua nhẫn thôi, nhà họ Phó của bọn họ cũng nhộn nhịp thật."
Hai người đi vào cửa hàng trang sức, Quý Văn Nghiêu chọn tới chọn lui mới chọn được một đôi nhẫn bằng bạch kim vừa ý lập tức đeo ngay cho Lâm An Nhàn rồi muốn cô cũng đeo vào tay mình tại chỗ.
Lâm An Nhàn bất đắc dĩ đến cực điểm, cảm thấy gần đây Quý Văn Nghiêu càng ngày càng ngây thơ.
"Như vậy được rồi, đừng đi dạo nữa về nhà thôi." Đeo nhẫn cho Quý Văn Nghiêu xong, Lâm An Nhàn tức giận nói.
"Nào có phụ nữ nào mà không thích đi mua sắm như em." Quý Văn Nghiêu lầm bầm hai câu, rồi nắm tay Lâm An Nhàn ra khỏi cửa hàng.
Đi trên đường, nhìn mười ngón tay đan vào nhau, Quý Văn Nghiêu cười tủm tỉm lấy di động chụp lại, mới xem như ngoan ngoãn một ít.
Sau hai ngày ở nhà của Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn liền chuẩn bị đến công ty.
"Rốt cuộc anh sắp xếp em làm việc gì vậy, nói trước nhé, bảo em ngồi không chờ lãnh lương là em không chịu đâu." Trước khi Quý Văn Nghiêu ra khỏi nhà Lâm An Nhàn đã hỏi.
"Em làm như anh không hiểu tính của em vậy, tạm thời làm hậu cần, số lượng báo biểu trong công ty rất lớn nên tiền lương một tháng sáu ngàn, tăng ca sẽ tính thêm."
Lâm An Nhàn vội vàng nói: "Như vậy sao được, hậu cần sao có thể nhận lương cao như vậy, anh đừng dọa em, em không muốn được đối xử đặc biệt gì hết, cứ giống mọi người là được rồi."
Quý Văn Nghiêu véo nhẹ lên má Lâm An Nhàn, cười nhăn nhở: "Nhiêu đó mà nhiều? Em là phu nhân của Quý tổng anh thì đương nhiên phải có đặc quyền, tiền lương khởi điểm đương nhiên phải cao hơn người khác."
Lâm An Nhàn nghe xong cũng cười nhìn Quý Văn Nghiêu.
"Em không hôn tạm biệt anh sao?" Quý Văn Nghiêu luyến tiếc đi, mà cũng không vội đi làm nên cà cưa đòi hỏi chút phúc lợi.
Lâm An Nhàn ấm áp nhìn Quý Văn Nghiêu làm nũng, không tự chủ kiễng chân hôn anh.
"Anh không muốn đi làm, ở nhà với em được không, thuận tiện chỉ em một chút truyền thống văn hóa."
"Truyền thống văn hóa? Anh nói chuyện không đầu không đuôi gì cả." Lâm An Nhàn ngơ ngẩn.
Quý Văn Nghiêu cúi đầu dán sát tai Lâm An Nhàn nói: "Sô pha, phòng tắm, ban công còn chưa làm, còn có rất nhiều tư thế cũng chưa thử qua, thật ra nói truyền thống văn hóa cũng không đúng, nên gọi là truyền thống văn hóa của nhân loại, truyền thống văn hóa của giữa đàn ông và đàn bà, truyền thống văn hóa của vợ chồng."
Lâm An Nhàn đỏ mặt đẩy Quý Văn Nghiêu ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó tựa vào trên cửa nhịn không được nở nụ cười.
Quý Văn Nghiêu trêu chọc Lâm An Nhàn xong tâm tình tốt hẳn lên, lái xe đến công ty, mấy ngày nay không đi làm, công việc chắc là chồng chất như núi.
Đến công ty, trước tiên là gọi trưởng phòng nhân sự an bài thủ tục cho Lâm An Nhàn nhận chức.
Đến giữa trưa, Đinh Triết điện thoại tới nói mình và Tả Phàm Nghĩa đang tới văn phòng Quý Văn Nghiêu.
Tả Phàm Nghĩa cũng là anh em quen biết nhưng không thường xuyên lui tới, tự thân lập công ty, nhà máy không lớn tuy nhiên lợi nhuận thu vào không ít, nhưng vợ lại bỏ đi theo người khác.
Quý Văn Nghiêu biết chuyện Tả Phàm Nghĩa cũng không cảm thấy cực đoan, có lẽ vợ cậu ta có lời khó nói.
Đinh Triết cùng Tả Phàm Nghĩa vào văn phòng lập tức hỏi thẳng Quý Văn Nghiêu: "Đồn đại quá trời luôn, nói cậu có vợ, một trăm vạn nói đốt liền đốt, rốt cuộc là có chuyện gì, cậu kết hôn lúc nào mà chúng tôi không biết."
"Chưa kết hôn, nhưng bà xã của mình nhất định chạy không thoát nên cũng có thể gọi như vậy."
Đinh Triết lại hỏi: "Không phải là cô gái đó chứ?"
"Cô gái nào, cô ấy có họ có tên đàng hoàng." Quý Văn Nghiêu không vui khi nghe Đinh Triết gọi Lâm An Nhàn như thế.
"Cậu đúng là mê muội quá rồi." Đinh Triết nghe xong không ngừng lắc đầu, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Quý Văn Nghiêu thì trong lòng cũng biết lần này anh chàng này thật sự nghiêm túc, nhưng dường như hơi nóng vội quá, vì cô Lâm An Nhàn kia vẫn chưa ly hôn mà.
"Hai người nói gì bí ẩn vậy, Văn Nghiêu kết hôn với cô nàng nào thế?" Tả Phàm Nghĩa cực kì tò mò.
Quý Văn Nghiêu thả tay áo xuống: "Không cần hỏi, lúc tổ chức hôn lễ nhất định sẽ mời các cậu."
Tả Phàm Nghĩa cũng rất biết chuyện nên không tiếp tục hỏi nữa.
"Vậy chờ tin vui của cậu. Văn Nghiêu, hôm nay nhờ Đinh Triết đưa đến đây là muốn thương lượng với cậu một việc, cửa hàng bên Đường Hán buôn bán ế ẩm, có
mở tiếp nữa cũng không có tác dụng, mình muốn chuyển ngành nhưng tài chính không đủ, không biết cậu có hứng thú không?"
Quý Văn Nghiêu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Đinh Triết cũng biết anh ta tới đây đã mất hết mặt mũi, nên cứ nghe Tả Phàm Nghĩa đề nghị trước rồi tính.
Sau khi Quý Văn Nghiêu rời đi, Lâm An Nhàn ở nhà dọn dẹp một chút rồi ngồi suy nghĩ lại sự tình từ đầu đến cuối, sau đó quyết định về nhà họ Phó một chuyến.
Thật ra, trong lòng Lâm An Nhàn cũng biết, trải qua kiếp nạn sinh tử lần trước, tính cách và quan niệm của cô đã thay đổi rất nhiều. Nếu Phó Minh Hạo quá đáng như vậy, vậy mình cũng không nên làm vướng bận Quý Văn Nghiêu thêm nữa.
Trước khi về nhà họ Phó, Lâm An Nhàn điện thoại báo trước rồi mới đi.
Đến nhà họ Phó, chỉ thấy Vương Thu Dung đang tán gẫu cùng Dương Quân.
"Ai... Con bé ngốc này nghĩ lạc quan một chút, biết đâu trong cái rủi có cái may, về sau cháu lại gặp được người tốt hơn."
Vương Thu Dung khuyên Dương Quân, trên mặt cũng làm ra vẻ rất khổ sở.
Dương Quân vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm An Nhàn, nên đứng dậy chào hỏi: "Chị dâu, chị về rồi à, lâu không gặp, em cũng đang muốn tìm chị tâm sự."
Lâm An Nhàn nở nụ cười: "Mấy ngày nay tôi bận chút chuyện nên không về nhà, vừa lúc hôm nay rảnh ghé thăm mẹ. Mẹ, con mua ít thức ăn cho ba mẹ."
Sau đó nói với Dương Quân: "Tôi cũng thích nói chuyện phiếm với cô nhưng tôi đang có việc muốn nói với mẹ, lần khác cô nhé."
Dương Quân cảm thấy Lâm An Nhàn có gì đó là lạ, với tính cách của Lâm An Nhàn sao lại ngang nhiên đuổi khéo mình đi, nhưng cũng đành phải nói: “Vậy em về trước.”