Lâm An Nhàn cố hết sức lực còn lại đứng lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang người đàn ông đó ngay cả thở cô cũng không dám vì sợ ông ta đổi ý.

Lúc đi đến cửa xe, Quý Văn Nghiêu cách cầu thang vươn tay bế cô xuống, Lâm An Nhàn lúc này mới biết mình đã thực sự an toàn.

Lâm An Nhàn tựa vào ngực Quý Văn Nghiêu, đầu vùi sâu vào trong lòng anh, mặc anh ôm mình đi, dù anh đi bất cứ nơi đâu cô cũng cảm thấy an tâm.

Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn lên xe cứu thương đến bệnh viện kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, má phải Lâm An Nhàn bị sưng to nhưng không quá nghiêm trọng, bác sĩ chỉ khuyên cô nghỉ ngơi và chú ý điều chính tâm lý. Cảnh sát ngỏ ý muốn hỏi thông tin bị Quý Văn Nghiêu từ chối: "Vợ tôi vừa bị kinh hách, hai ngày sau tôi sẽ đưa cô ấy đến trụ sở để cung cấp thông tin."

Cảnh sát nhìn Quý Văn Nghiêu, thực ra cũng bị người đàn ông trước mắt làm choáng váng, một trăm vạn nói đốt liền đốt, đúng là vô cùng bội phục người đàn ông có tình có nghĩa này nên cũng không làm khó chỉ lưu lại thông tin cá nhân của Lâm An Nhàn và cách thức liên hệ.

Quý Văn Nghiêu đỡ Lâm An Nhàn ngồi vào trong xe, sau đó cũng ngồi xuống ôm cô vào lòng, bảo lái xe về nhà mình.

Trên suốt đường đi, Lâm An Nhàn một mực nắm chặt tay Quý Văn Nghiêu không hề buông ra, khóc cũng khóc không được, chính cô cũng không biết cảm giác hiện tại
của mình là gì, chết lặng phó mặc mọi chuyện cho Quý Văn Nghiêu...

Cúi đầu nhìn Lâm An Nhàn thẫn thờ, mắt cũng không chớp cái nào, Quý Văn Nghiêu đau lòng vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: "An Nhàn, đừng sợ, an toàn rồi, không còn ai làm hại em nữa."

Lâm An Nhàn nghe xong cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ ôm sát thắt lưng Quý Văn Nghiêu hơn.

Về nhà, nói gì Lâm An Nhàn cũng không chịu ở một mình, Quý Văn Nghiêu đi đâu cô đi theo đó.

"An Nhàn, em đi tắm trước rồi ngủ được không?"

Lâm An Nhàn lắc đầu, đừng nói tắm rửa ngay cả quần áo cô cũng không chịu thay.

Quý Văn Nghiêu không có biện pháp, đành cởi áo khoác rồi nằm cùng cô trên giường, trước mắt dỗ cô ngủ rồi nói sau.

Bật đèn ngủ trên đầu giường, nhẹ giọng an ủi Lâm An Nhàn, không biết qua bao lâu thấy cô nhắm mắt, Quý Văn Nghiêu cũng mơ màng ngủ.

Thẳng đến khi gần trưa mới tỉnh lại, Quý Văn Nghiêu kinh ngạc nhìn Lâm An Nhàn bên cạnh vẫn duy trì tư thế hôm qua, tay níu chặt quần áo Quý Văn Nghiêu, hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu.

"An Nhàn, tối qua em không ngủ sao?"

Lâm An nhàn lắc đầu.

"Lúc đó anh nhìn thấy em nhắm mắt ngủ rồi mà." Quý Văn Nghiêu nói.

"Em sợ nếu em không ngủ anh sẽ ngủ không được nên giả bộ ngủ." Ánh mắt Lâm An Nhàn bình tĩnh dừng trên nút áo Quý Văn Nghiêu.

Quý Văn Nghiêu nghe xong đau xót trong lòng: "An Nhàn, trời sáng rồi em ngủ một chút đi, anh nằm đây không đi đâu cả."

Lâm An Nhàn lắc đầu: "Nhắm mắt lại em sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái đó, anh nói cô gái bị bắt làm con tin đó có được cứu không, hay chết rồi?"

"Em đừng nghĩ ngợi nữa, An Nhàn! Cô gái đó nhất định sẽ không chết, có lẽ chỉ bị thương nặng một chút, cảnh sát bố trí lính bắn tỉa giải cứu mà."

"Bị đâm nhiều như vậy sao có thể không chết, thực ra lúc đi xuống xe em nghe thấy cô ấy nhỏ giọng cầu xin em cứu mạng, em có nghe rõ mà !" Lâm An Nhàn cố chấp tự thuật chuyện tối qua.

Mắt Quý Văn Nghiêu đỏ hoe: "Không có việc gì đâu, cô ấy nhất định đã được cứu. An Nhàn, đừng nói nữa chuyện này nữa được không! Em đừng tra tấn mình nữa, em cũng là người bị hại mà, không cần nhớ lại, nghe lời anh đi!"

Lâm An Nhàn ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghiêu nói: "Quý Văn Nghiêu, em muốn cảm ơn anh đã cứu mạng em, anh đốt số tiền đó mà không hề do dự, anh không biết làm cách nào mới có thể đền đáp cho anh. Nhưng em có thể thề em sẽ dùng tất cả sức lực của mình để bảo vệ anh, không để anh bị thương tổn, anh hãy tin em, không ai có thể tổn thương được anh!"

"Anh biết, An Nhàn, anh biết mà. Em muốn anh sống tốt thì em phải kiên cường đứng lên, nếu em không ổn thì anh cũng sẽ không bao giờ ổn." Quý Văn Nghiêu đau
lòng nhìn Lâm An Nhàn thì thầm mà ngay cả ngực cũng đau.

"Em muốn khóc." Lâm An Nhàn nói xong nước mắt liền chảy ra.

"Bé ngốc, muốn khóc thì khóc đi, còn sợ anh chê cười sao?"

Nước mắt Lâm An Nhàn càng chảy càng nhanh, ban đầu là những tiếng thút thít nho nhỏ, cuối cùng thì mở miệng gào khóc như một đứa trẻ.

Lâm An Nhàn khóc gần một giờ đồng hồ mới có thể đỡ hơn, mắt đã sưng húp gần như chỉ còn khe hở nhỏ, mặt cũng phù lên, Quý Văn Nghiêu vốn đau lòng nhưng vừa
thấy khuôn mặt Lâm An Nhàn nhất thời thấy buồn cười nhưng không dám vì thế biểu cảm cực kì quái dị.

Lâm An Nhàn cảm thấy hai mí mắt cứ dính lại, chớp mắt cũng khó, lại nhìn biểu cảm khổ sở của Quý Văn Nghiêu: "Anh muốn cười thì cười đi, không cần nghẹn."

Quý Văn Nghiêu nở nụ cười: "Mặt em hiện tại đúng là cực kì thú vị, để anh chụp lại làm kỷ niệm."

Sau khi phát tiết, Lâm An Nhàn bắt đầu mệt rã rời, nhắm mắt lại ngủ: "Anh muốn chụp sao thì chụp."

Quý Văn Nghiêu không cho cô ngủ: "Đừng ngủ, mới khóc xong không được ngủ."

Lâm An Nhàn kỳ quái hỏi: "Ai nói khóc xong không được ngủ?"

"Các trưởng bối trong nhà đều nói nếu khóc xong mà ngủ thì sẽ bị ngu ngốc."

"Chỉ lừa con nít thôi, anh cũng tin sao?" Lâm An Nhàn không nghĩ Quý Văn Nghiêu mê tín như vậy.

Quý Văn nghiêu lôi kéo Lâm An Nhàn ngồi xuống: "Mặc kệ, anh không muốn có vợ ngốc, em đi tắm rồi ngủ."

Lâm An Nhàn vừa cảm động vừa buồn cười, nghe lời đi tắm...

Quý Văn Nghiêu theo Lâm An Nhàn vào toilet, xác định cô không có việc gì mới đi thay quần áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play