Vừa đến trước giường lại dừng chân, nghĩ nghĩ... Lấy điện thoại...

Chờ đối phương nhận máy, nói thẳng: "Phó Minh Hạo, An Nhàn tạm thời ở nhà tôi, anh nên nghĩ lý do giải thích với nhà anh đi!"

Phó Minh Hạo cực kì tức giận: "Quý Văn Nghiêu, anh đừng hiếp người quá đáng, tôi muốn nói chuyện với An Nhàn."

"An Nhàn đang tắm, đêm qua cô ấy gặp nạn trên xe bus, cậu xem tin tức đi, cậu cảm thấy còn có thể dối trá tiếp tục mãi sao?"

Bị Quý Văn Nghiêu ngắt điện thoại, Phó Minh Hạo tức giận dùng điện thoại lên mạng xem tin tức về chiếc xe buýt bị nạn hôm qua, đọc sơ qua không ngừng cảm thán, nguy hiểm thật!

"Làm gì mà mới sáng sớm đã cầm di động?" Một thanh âm mềm mại đáng yêu sau lưng Phó Minh Hạo vang lên.

Phó Minh Hạo xoay người, ôm hôn cô gái: "Không có gì, chỉ là vừa nghe một tin làm anh hơi giật mình."

Bạch Tuyết Tinh hỏi: "Tin gì mà liên quan đến anh."

"Sao không liên quan, may mắn mạng thần tài của chúng ta vẫn còn lớn. Cô ta đang ở nhà Quý Văn Nghiêu nên anh phải về nhà tìm lý do giải thích, vừa lúc cô ta không về nhà chúng ta có thể ở bên nhau."

"Anh đừng dụ em, lúc Quý Văn Nghiêu giới thiệu khách hàng cho anh kiếm không ít tiền, anh đưa cho em bao nhiêu, cô ta bao nhiêu? Tưởng em dốt à, anh còn cho nhà mẹ cô ta mượn mười vạn cơ, đây không phải là một đi không trở lại sao?"

Phó Minh Hạo dỗ ngọt: "Cô gái ngốc này, anh làm vậy để trấn an cô ta, vì tương lai tốt đẹp của đôi ta em ráng nhịn một chút, mười vạn đó nhầm nhò gì. Hơn nữa tiền đó anh chỉ để cô ta giữ tạm thời thôi, đến lúc anh tìm cớ
lấy lại là xong."

Bạch Tuyết Tinh không yên tâm: "Nói thì dễ, nếu cô ta không đưa thì sao?"

"Không chịu cũng không sao, ly hôn không phải cũng chia mỗi người một nửa sao, mấy vạn đồng coi như phí vất vả bù đắp cho cô ta."

"Phó Minh Hạo, em toàn tâm toàn ý sống với anh, nếu anh dám phụ bạc em, em sẽ chết cho anh xem! Mặc kệ tính kế gì anh phải mau chóng cho em một danh phận."

"Được, được! Tổ tông của anh, em tưởng anh muốn sống với người đàn bà một chút tình thú cũng không có sao. Thật sự bao lâu nay anh không hề chạm vào người cô ta, nếu không vì lo lắng tương lai, ngay cả liếc nhìn anh cũng không thèm. Tuyết Tinh, vợ yêu, Quý Văn Nghiêu an bài em tới chỉnh anh, kết quả chúng ta lại đồng lòng!"

"Đừng dẻo miệng, nếu anh không thật tình, em sẽ không mạo hiểm đối đầu với Quý tổng, như thế này anh phải nhanh ly hôn đi thì em mới có thể yên tâm được."

Phó Minh Hạo hứa hẹn: "Biết mà, yên tâm đi, anh đã hỏi anh rể tin tức mấy căn hộ rồi, anh về trước."

Quý Văn Nghiêu chờ Lâm An Nhàn tắm xong đi ra liền nói mình đã báo tin cho Phó Minh Hạo.

Lâm An Nhàn nghe xong chỉ nói: "Vậy phải phiền anh chứa chấp em rồi."

"Nói gì đó, anh còn mừng nếu em chịu ở lại vĩnh viễn nữa cơ. An Nhàn, đến giờ em còn không chịu ly hôn với Phó Minh Hạo sao?"

"Tâm em đã sớm tàn, đương nhiên đồng ý ly hôn, nhưng Phó Minh Hạo kiên trì không chấp nhận, em lại không am hiểu pháp luật, không chỉ phiền phức mà còn mất mặt."

Quý Văn Nghiêu vui vẻ: "Chỉ cần em nguyện ý, còn lại cứ an tâm giao cho anh xử lý, nếu không phải vì em anh không cần nhường nhịn nhà họ Phó như vậy? Em ly hôn xong chúng ta sẽ lập tức đăng ký kết hôn ngay!" 

Lâm An Nhàn cảm động nhìn bộ dáng cao hứng của Quý Văn Nghiêu: "Em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, hôm qua anh đã vì em làm đến mức như thế, thì em còn có gì không buông được nữa chứ. Chỉ cần anh đồng ý ở bên cạnh em thì tương lai dù có khổ sở như thế nào em đều có thể chấp nhận."

Lúc này Quý Văn Nghiêu mừng đến chết đi được: "Chỉ một trạm vạn thôi đã làm cho em quyết tâm lấy anh như thế sao? Số tiền này cháy hết đúng là đáng với cái giá của nó mà. Rốt cuộc anh cũng đợi được ngày này, em yên tâm tương lai chắc chắn sẽ không cho em một chút xíu khổ sở nào đâu."

"Sao không có chứ, bên phía ba mẹ em em còn chưa biết phải ăn nói thế nào đây!"

Quý Văn Nghiêu khẽ cười: "Thì cứ để anh nói cho, căn nhà bọn họ đang ở chính là câu trả lời cho bọn họ!"

"Đây là ý gì, không có lý do gì anh lại đem căn hộ cho ba mẹ?" Lâm An Nhàn sốt ruột hỏi, người nhà cô thế nào cô là người hiểu rõ nhất, trước là căn hộ, về sau không biết lại đòi hỏi cái gì!

"Em coi em nôn nóng chưa kìa, anh làm gì anh biết mà." Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn cười, chỉ cần nghĩ đến tương lai sau này Lâm An Nhàn toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ về mình thì đã cảm thấy cuộc đời viên mãn.

Hai người trò chuyện một lát, Lâm An Nhàn quấn lấy Quý Văn Nghiêu đòi mở máy tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play