Lâm An Nhàn cảm thấy má phải vô cùng đau đớn. Vừa rồi lúc di động đột nhiên vang lên, người đàn ông điên loạn hùng hổ đoạt lấy rồi đập một cái thật mạnh vào đầu cô. Lâm An Nhàn không dám nhúc nhích, cũng không dám đưa tay lên đỡ, sợ lại kích thích ông ta.
"Còn dám tiếp điện thoại nữa hay không? Ông cho mày tiếp này!" Người đàn ông vừa đay nghiến vừa không ngừng dùng chân dẫm nát di động của Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn vẫn cúi đầu không dám phản ứng.
"Mày lớn gan thật, điện thoại của mày dám reo lúc ông đang nói chuyện, mày muốn thử cảm giác bị đâm giống con kia phải không!"
Gã kia nói xong cũng nhào đến muốn kéo Lâm An Nhàn, Lâm An Nhàn đã sợ đến mức không dám nhúc nhích, cả người run lên bần bật.
Lúc cô bất lực nhắm mắt chờ gã đến bắt lấy mình, lại nghe thấy gã thét lên: "Mẹ nó, chạy đi đâu! Hôm nay lũ bây phải chết cùng ông... Còn dám chạy!"
Lâm An Nhàn hồi hộp ngước mắt lên nhìn, thấy gã đang siết cổ một người đàn ông thấp bé khoảng 50 tuổi, chắc người này thừa dịp tên biến thái này đi xuống bắt cô mà chạy đi, không may bị phát hiện.
Gã chụp lấy thùng rác bằng nhựa bên cạnh điên cuồng đập lên đầu người đàn ông thấp bé kia, người đàn ông bị gã quật ngã nằm trên sàn, cho đến khi thùng rác nát bét, từng mảnh nhỏ ghim trên khuôn mặt nhuộm đầy máu, một tiếng cũng không kịp kêu nằm sõng soài trên đất.
Lúc này xe cảnh sát đã lục tục chạy đến hiện trường, Lâm An Nhàn liếc ra bên ngoài thấy xe đặc vụ chuyên ngành của cảnh sát đặc biệt cũng đã đến rồi, đèn xe lóe lên thành một mảnh chói mắt.
Một vài cảnh sát áp sát vào thành xe định nhảy lên xe.
"Đứng lại hết cho tao, đứa nào đi lên tao đâm chết con này!" Gã ta lôi cổ cô gái bên cạnh lên, lưỡi dao sáng quắc ấn mạnh vào cổ cô ta.
Cảnh sát dừng lại, bắt đầu thuyết phục gã thả con tin.
"Đừng nói mấy chuyện vô dụng đó với tao, chúng mày thấy không? Trên này một con đã chết, thằng kia cũng sắp tắt thở rồi, tao thoát được sao! Chúng mày đừng dụ tao, cút ngay cho tao, cút ngay!"
Cảnh sát bất đắc dĩ đành phải lui về phía sau.
"Van ông tha cho tôi, tôi còn con gái năm tuổi đang chờ ở nhà, xin ông." Cô gái chịu không được áp lực quỳ rạp xuống đất.
"Tao cũng sắp chết rồi, hôm nay tao không tự sát thì cũng bị bắn chết, hơi sức đâu quản con gái của mày! Muốn về nhà nhìn con? Được!!! Kêu người nhà đem đến
một trăm vạn tiền mặt, tao sẽ thả mày!"
Cô gái run rẩy dập đầu, người đàn ông không kiên nhẫn đá vào huyệt thái dương khiến cô gái ngã quỵ sang một bên, ôm đầu quay cuồng trên sàn.
Lâm An Nhàn chết lặng nhìn người đàn ông cao to điên cuồng trước mặt, thầm nghĩ sinh mạng cô kết thúc một cách hồ đồ như thế này?
Lúc này, trong xe chỉ còn Lâm An Nhàn và một phụ nữ trung niên còn ngồi yên trên ghế, ba người còn lại đã nằm sõng soài trên mặt đất.
Quý Văn Nghiêu cũng đã nhìn thấy Lâm An Nhàn trong xe, mấy lần muốn xông vào đều bị cảnh sát ngăn cản, chỉ có thể trắng xanh cả mặt đứng ở bên ngoài, hận bản thân sao không có mặt ở trên xe, ít ra cũng có thể giúp đỡ được cô.
Giằng co chốc lát không biết người đàn ông bị cái gì xui khiến, đột nhiên đưa ra điều kiện: "Như tao vừa mới nói, người nhà của đứa nào có thể mang đến một trăm vạn thì
tao sẽ thả người đó! Mau điện thoại gọi người nhà tụi bây đem một trăm vạn tiền mặt tới đây, nhanh lên!"
Cảnh sát vẫn tiếp tục thuyết phục: "Anh lấy nhiều tiền như thế anh cũng không thể dùng, anh nghĩ có thể thoát giống như trong phim sao?"
Người đàn ông nở nụ cười: "Ai nói tao muốn chạy? Tao chỉ muốn thấy tiền, không liên quan đến mày!"
"Tôi có, tôi có một trăm vạn!"
Thừa dịp cảnh sát không chú ý, Quý Văn Nghiêu vọt tới trước cửa xe.
"Mày có? Mày là ai?" Người đàn ông nghi ngờ nhìn Quý Văn Nghiêu.
"Anh bạn này, anh đừng nhiễu loạn hiện trường, mau lui về dải phân cách nhanh!" Cảnh sát cau mày nói với Quý Văn Nghiêu.
Quý Văn Nghiêu không để ý tới lời cảnh sát, tuy sắc mặc tái nhợt nhưng giọng nói rất bình tĩnh: "Vợ tôi ngồi ở hàng cuối, tôi có một trăm vạn, anh thấy tiền thì thả cô ấy
nhé."
Người đàn ông lôi kéo con tin nghiêng người nhìn thoáng qua mới nói: "Mày tới nhanh quá nhỉ, nếu thằng kia không chạy thì có lẽ lúc này mày đến để nhặt xác vợ mày rồi, tiền đâu?"
"Ông cho tôi nửa tiếng, tôi sẽ bảo người của tôi mang đến, nếu còn là đàn ông thì nên nói được làm được!" Quý Văn Nghiêu bị những lời của gã ta vừa nói sợ đến run rẩy cả người, bởi anh đang sợ dù có tiền cũng không thể giữ được mạng của Lâm An Nhàn.
Cảnh sát nhìn thấy Quý Văn Nghiêu dường như có thể mang được tiền đến, nên cũng hy vọng có thêm chút thời gian để tìm cơ hội, đồng thời lại xin chỉ thị bố trí súng bắn tỉa.
Quý Văn Nghiêu bắt đầu điện thoại, ít phút sau ba chiếc xe nhanh chóng xuất hiện, ba người đàn ông xuống xe mang theo những bọc nhỏ.
Cảnh sát đồng ý cho ba người tiến vào.
"Văn Nghiêu, có chuyện gì vậy, đột nhiên cần nhiều tiền mặt thế này?"
"Nói sau đi, ngày mai mình sẽ mang tiền trả các cậu, mình phải cứu vợ mình." Quý Văn Nghiêu tiếp nhận tiền trong tay ba người.
"Chuyện đó thì nói làm gì, chỉ là cậu cần gấp quá tụi tớ phải chạy đông chạy tây mới đủ."
Quý Văn Nghiêu đem tất cả tiền bỏ chung vào một bao, sau đó đứng trước cửa xe nói: "Tiền ở đây, nếu không tin tôi đổ ra đếm cho ông xem."
Người đàn ông nhìn cái bao thăm dò: "Đúng là người có tiền, không cần đếm đâu, tao tin mày, để hết tiền xuống đất."
Quý Văn Nghiêu làm theo lời anh ta.
"Một trăm vạn cũng chỉ nhiêu đó, tao còn nghĩ nhiều lắm, cmn đúng là hại người mà."
Người đàn ông không có ý tốt nhìn Quý Văn Nghiêu nở nụ cười: "Mày đốt số tiền đó đi, xong tao sẽ thả vợ mày, thế nào?"
Quý Văn Nghiêu không hề nói thêm lời nào nữa, lấy bật lửa trong túi ra rồi bắt đầu cầm từng xấp tiền lên đốt, rồi kêu thêm tài xế và ba người bạn đến đốt chung.
Mọi người đứng xung quanh đều choáng váng, một trăm vạn đó, đốt là đốt thật sao!
Thế lửa càng lúc càng lớn, Quý Văn Nghiêu sau khi ném hết tiền vào đống lửa, rồi mới đứng dậy nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông nhìn chằm chằm đống lửa, sau đó sâu kín liếc nhìn Quý Văn Nghiêu, mới xoay người nói với Lâm An Nhàn đang lệ rơi đầy mặt: “Đi đi, mạng của mày quá tốt, tao sẽ không kéo mày đi theo, có một trăm vạn đốt tiễn đưa tao đã đủ.”