“Mẹ hiểu lòng con là con vui rồi, con hiểu nỗi khổ trong lòng Minh Hạo nên không so đo cái gì, chỉ cần gia đình mình bình an con ăn bao nhiêu khổ cũng không sợ.”

Vương Thu Dung cảm động: “Con dâu ngoan, sau này mẹ sẽ không để cho bị ai ức hiếp nữa, nếu Minh Hạo còn làm lỗi nữa, sau này mẹ sẽ làm chỗ dựa cho con.” 

Sau khi lôi kéo Lâm An Nhàn nói chuyện nửa ngày mới để cô về phòng, rồi cẩn thận cất sổ tiết kiệm chung vào số tiền mình chuẩn bị mua xe. 

Phó Minh Hạo đi suốt đêm không trở về, Lâm An Nhàn cũng không gọi điện thoại cho gã ta, trực tiếp đến công ty đi làm. 

Đến mười giờ tan tầm, Quý Văn Nghiêu điện thoại báo xã giao đột xuất kéo dài nên sẽ đến đón cô trễ một chút.

“Không cần, anh lo công việc đi, em đi xe bus được rồi.”

“Cậu Tôn Bằng gì đó có đi cùng em không?” Quý Văn Nghiêu muốn hỏi có người đi cùng An Nhàn không để mình yên tâm, vì trời chuyển lạnh người đi đường cũng vắng vẻ không an toàn. 

“Không phải anh đã tìm cho cậu ta nơi tốt hơn rồi sao, người ta đã nghỉ làm ở đây lâu rồi, bến xe cũng gần, không có việc gì đâu.” 

Quý Văn Nghiêu sau khi suy tính một lút mới lo lắng nói: “Được rồi, về nhà thì điện thoại cho anh.” 

“Em biết rồi.” 

“Lạ à nha, hôm nay sao ngoan ngoãn bất ngờ vậy, có phải em làm chuyện gì sai rồi chột dạ rồi phải không?” Lâm An Nhàn vừa bực mình mình phiền phức, bình thường cũng không thích để ý anh, nên Quý Văn Nghiêu cảm thấy có gì đó không thích hợp. 

Lâm An Nhàn nở nụ cười: “Rồi sao, anh thích em hờ hững hơn đúng không? Yên tâm đi, ai quan tâm em, trong lòng em đều biết, em không đến nỗi vô ơn như thế.” 

“Vậy sao em còn đồng ý quay lại với Phó Minh Hạo?” Hiếm khi thấy thái độ của Lâm An Nhàn hòa nhã như thế này, Quý Văn Nghiêu luyến tiếc buông điện thoại. 

“Em đương nhiên có quyết định của mình nên anh đừng bận tâm, thôi, em phải lên xe rồi, không nói chuyện với anh nữa, anh uống ít thôi.” 

“Ai… anh sẽ nghe lời, em cứ tắt máy đi, không cần lo lắng.” Cả người Quý Văn Nghiêu lâng lâng thoải mái, anh ta chưa từng được Lâm An Nhàn quan tâm như vậy, lưu luyến nói vài câu mới buông điện thoại. 

Lâm An Nhàn lên xe bus, ngồi vào hàng ghế cuối cùng, mím môi cười lấy di động xem tin tức giết thời gian. 

Một lát sau, lực chú ý của Lâm An Nhàn bị thanh âm sang sảng của một người đàn ông mặc áo tím ngồi trước cô hai dãy ghế dời đi, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn. Lâm An Nhàn thầm oán tố chất người này thật kém, ở nơi công cộng lại nói điện thoại lớn tiếng như vậy. 

Bởi vì đã khuya nên trên xe không có nhiều hành khách, lác đác vài người ngồi rải rác, thỉnh thoảng cũng có người khó chịu quay đầu lại nhìn. 

“Đừng nói tiền với tao, tao không có tiền, cmn làm gì được tao? Tao không sợ, cmn tao còn cái gì mà sợ!”

“Bốp!...” Người đàn ông ném di dộng xuống sàn xe.

Người phụ nữ đứng trước cửa xe chuẩn bị xuống, nghe tiếng rơi vỡ quay đầu lại nhìn anh ta, bị anh ta trừng mắt nên vội xoay mặt hướng cửa xe, không dám nhìn lại. 

Lâm An Nhàn ngồi phía sau chỉ thấy người đàn ông trợn mắt nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lại xem thường nhìn chằm chằm người phụ nữ, thái độ càng ngày càng nguy hiểm, cảm giác hết sức dọa người. 

Lâm An Nhàn bất an ngồi trên ghế, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông áo tím, tính toán dù sao cũng còn hai trạm nên thà xuống ở bến kế tiếp đi bộ về còn hơn ngồi nơm nớp lo sợ. 

Mắt thấy gần đến trạm kế tiếp, người đàn ông áo tím đột ngột dùng sức đấm vào kính xe, phát ra âm thanh rơi vỡ làm mọi người hoảng sợ đồng loạt quay lại nhìn. 

Người đàn ông đứng lên bất ngờ giơ chân đạp người phụ nữ lúc nãy đứng trước cửa xe, tiếp theo cũng không rõ chuyện gì xảy ra, một nhát dao đâm vào lưng người phụ nữ kia. 

Có người trong xe sợ hãi hét ầm lên, lái xe lập tức nhấn phanh mở cửa, mọi người ngồi phía trước nhốn nháo chạy thoát ra ngoài, năm sáu người ngồi phía sau kể cả Lâm An Nhàn xui xẻo bị kẹt lại. 

“Mày dám xem thường ông, ông cho mày xem, ông giết mày chết!” 

Ban đầu, người phụ nữ còn thất thanh kêu thảm nhưng lập tức chỉ còn lại những tiếng rên nho nhỏ… Nơi nơi đều là máu. 

Có người định thừa dịp lực chú ý của người đàn ông đang tập trung vào người phụ nữ nằm trên sàn xe mà chạy xuống xe. Đột nhiên, người đàn ông đứng ngăn ở bậc thang, quơ quơ mảnh thủy tinh dính máu trong tay: “Tụi bây đều xem thường ông, ông không có tiền thì có thể tùy tiện dẫm nát ông dưới chân sao! Hôm nay ông không muốn sống nữa, tụi bây đều phải chết cùng ông!” 

***

Quý Văn Nghiêu ngồi trong xe, buồn bực nhìn đồng hồ, cảm thấy giờ này Lâm An Nhàn hẳn là đã về nhà rồi sao vẫn chưa điện thoại cho mình, tin nhắn cũng không có, trong lòng có chút sốt ruột liền điện thoại cho Lâm An Nhàn. 

Di động vang lên nhưng không có người nhận, lo lắng có chuyện không hay, Quý Văn Nghiêu thấp thỏm gọi liên tục, nhưng kết quả vẫn giống nhau. 

Quý Văn Nghiêu lập tức bảo lái xe quay đầu chạy dọc theo tuyến xe bus Lâm An Nhàn thường đi. 

Dọc theo đường đi, Quý Văn Nghiêu không ngừng nhìn hai bên đường tìm kiếm bóng dáng Lâm An Nhàn, đến khi tới gần chung cư nhà họ Phó mới phát hiện phía trước tất cả đều là xe cảnh sát, điều làm anh ta kinh hãi nhất đó chính là: Xe số 553 Lâm An Nhàn thường đi đang bị cảnh sát bao vây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play