Chờ tới tối Phó Minh Hạo trở về, Lâm An Nhàn liền hỏi: “Minh Hạo, anh đã nói nhà anh sẽ độc lập kinh tế với Quý Văn Nghiêu mà, sao hôm nay hai chị còn muốn tìm anh ta?” 

Động tác thay quần áo của Phó Minh Hạo khựng lại một chút, cười nói: “Dạo này bận quá anh quên chưa nói, để ngày mai hai chị qua chơi anh sẽ nói rõ ràng.” 

Lâm An Nhàn nghe xong cũng không tiếp tục đề tài này nữa. 

“À, sáng mai em có hẹn gặp đứa bạn ở nước ngoài mới về, hai đứa ôn lại chuyện cũ chắc không về sớm được.” 

“Bạn nào, trước giờ anh không nghe em nói.” Phó Minh Hạo hỏi. 

Lâm An Nhàn nói: “Bạn của em làm sao anh biết hết được, trước đây cùng học tiểu học, sau này nó lấy chồng nước ngoài, hiện tại mang thai nên về nhà mẹ dưỡng thai.”

Phó Minh Hạo cũng không để tâm, cầm di động đùa nghịch, thấy Lâm An Nhàn không nói nữa mới nói: “Anh có chuyện nói trước để em biết, toàn bộ hợp đồng của anh đều chuyển cho Khúc Duyệt nhưng vẫn mang danh tổ trưởng, chuyện gia đình cũng êm xuôi, từ giờ anh phải nỗ lực gấp mấy lần người khác nên thỉnh thoảng về muộn, em cứ ngủ trước.” 

Lâm An Nhàn nghe vậy quan tâm dặn dò anh ta chú ý thân thể. 

Hôm sau, sau khi gặp bạn cũ, Lâm An Nhàn vừa về tới cửa nhà họ Phó đã nghe bên trong tranh cãi ầm ĩ. 

Chẳng lẽ Khúc Duyệt lại tới? 

Lo lắng mở cửa, phát hiện Phó Lệ Na chỉ tay vào mặt Phó Minh Hạo la mắng: “Cậu bị quỷ ám à, giải quyết xong con hồ ly tinh kia thì nhìn Văn Nghiêu ngứa mắt sao, nó đắc tội gì mà cậu cấm chúng tôi lui tới!” 

Vương Thu Dung cũng nổi giận: “Minh Hạo, mới yên tĩnh vài ngày con lại gây giông bão nữa, Văn Nghiêu vẫn liên tục giúp nhà chúng ta, sao con lại không biết điều như thế.” 

Phó Minh Hạo không phản bác chỉ nói: “Nói sao đi nữa, về sau mọi người đừng tìm người ta nhờ giúp đỡ đầu tư này nọ, cũng đừng tối ngày kiếm cớ lợi dụng người ta, con kiên quyết không đồng ý để mọi người qua lại với anh ta.” 

“Cái thằng quỷ này, cậu làm gì là chuyện của cậu, chuyện của chúng tôi cậu làm ơn đừng quan tâm giùm! Trước mắt những phòng ở đã mua không ở được nhưng sang tay cũng kiếm không ít tiền!” Phó Lệ Giai vốn chững chạc cũng nổi giận. 

Phó Nham cũng góp tiếng: “Ba thấy con dạo này rảnh quá nên lên cơn điên đấy à, gần đây bộ con nên thân lắm sao mà không ưa Văn Nghiêu? Nếu không ưa người ta thì cút ra khỏi nhà đừng cản trở người khác làm giàu.” 

“Được, con đi!” 

Phó Minh Hạo hùng hổ đi ra cửa, vừa lúc thấy Lâm An Nhàn: “An Nhàn, anh đã cố gắng hết sức rồi, là bọn họ thấy tiền mờ mắt, nên anh chỉ đành lo cho anh thôi không thèm quan tâm ai nữa, thật tức chết!” 

Nói xong đóng cửa thật mạnh rồi bỏ đi. 

Nghe những lời Phó Minh Hạo vừa nói, những ánh mắt tức giận lập tức nhắm vào Lâm An Nhàn: “An Nhàn, Minh Hạo nói vậy là ý gì, chẳng lẽ chuyện này là do cô xúi giục nó không cho bọn tôi qua lại với Văn Nghiêu?” Vương Thu Dung nhìn chằm chằm Lâm An Nhàn hỏi.

Phó Lệ Na cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Ý cô là sao, nhà tôi dựa hơi Văn Nghiêu làm ăn cô cũng hưởng không ít phúc lộc, sao lại trở chứng cán ngang?! Hôm nay tốt nhất cô nói rõ cho tôi, cô rốt cuộc muốn gì, cô muốn cản chúng tôi là có ý gì?” 

Lâm An Nhàn ấm ức cúi đầu: “Ba mẹ, chị cả, chị hai, mọi ngươi bình tĩnh con sẽ giải thích.” Lâm An Nhàn nói xong cầm túi xách đi vào phòng. 

Mọi người đối mặt nhìn nhau, không biết Lâm An Nhàn làm cái quỷ gì. 

Lâm An Nhàn vào phòng, nhìn ngó xung quanh, vội vàng lấy bộ hồ sơ trong túi xách ra cất vào dưới tủ đầu giường, lại từ bên trong tủ quần áo lấy quyển sổ tiết kiệm mang ra ngoài. 

Lâm An Nhàn đặt sổ tiết kiệm trên bàn: “Kỳ thật lâu nay Minh Hạo vẫn luôn khúc mắc với Văn Nghiêu. Anh ấy nói xét về tuổi tác, anh lớn hơn nhưng địa vị lại chênh lệch trên trời dưới đất nên bình thường con đều cố gắng không nhắc đến Văn Nghiêu trước mặt anh ấy vì sợ anh ấy bị kích thích, nhưng Minh Hạo suốt ngày cứ nhắc đi nhắc lại nói muốn đoạn tuyệt qua lại với Văn Nghiêu, không cho anh ta bước vào cửa nhà chúng ta. Mẹ, con sao lại không thích kiếm tiền chứ? Con nhớ mẹ muốn mua xe phải không, đây là mười sáu vạn mấy lần trước anh Minh Hạo mang về, nhưng con nghĩ sau này chắc cũng khó kiếm được số tiền lớn kiểu thế này nữa, nên đưa cho mẹ mua xe, nhưng mẹ tuyệt đối đừng nói Minh Hạo biết.”

Vương Thu Dung nhìn sổ tiết kiệm, lại nhìn Lâm An Nhàn hỏi: “ Ý con là Minh Hạo cảm thấy Văn Nghiêu cái gì cũng giỏi hơn nó, cho nên nó mới không muốn cho mọi người qua lại với Văn Nghiêu? Cái thằng này cũng quá cố chấp rồi, thì ra chuyện mua xe lúc trước không phải con không muốn, vậy mà Minh Hạo còn nói dối con chết sống không đồng ý, thật là!” 

Phó Lệ Giai nhíu mày: “Cái thằng này đúng là không có đầu óc mà, đây rõ ràng là ghen tị với Văn Nghiêu, vậy mà nhà mình lại không ai phát hiện.” 

“Hay thế này, về sau ở nhà mọi người đừng nhắc đến Văn Nghiêu nữa, việc mua xe hay nhà gì đó cũng đừng cho nó biết. An Nhàn, hôm nay chị mới biết bấy lâu nay em bị thiệt thòi nhiều rồi, bọn chị đã hiểu lầm em, sau này bọn chị có qua lại với Văn Nghiêu cũng sẽ làm âm thầm, đến khi kiếm được số tiền to thì dù lúc đó Minh Hạo có không vui chẳng lẽ lại quăng tiền ra cửa sổ? Cứ để nó lông bông mình nó đi, không cần đề cập để nó bực làm gì, như vậy trong lòng nó sẽ thoải mái hơn một chút.” 

Mọi người nghe Phó Lệ Na nói xong đều cảm thấy có lý, cũng đồng ý việc không nhắc Quý Văn Nghiêu để làm Phó Minh Hạo buồn nữa, dặn dò Lâm An Nhàn mưa dầm thấm lâu giảng giải cho Phó Minh Hạo, Lâm An Nhàn lập tức gật đầu, sau đó Lâm An Nhàn đem mật mã sổ tiết kiệm nói với Vương Thu Dung. 

Sau khi ghi nhớ mật mã sổ tiết kiệm, lần đầu tiên Vương Thu Dung cảm thấy vừa mắt cô con dâu này: “An Nhàn à, không nghĩ con hiểu lí lẽ như vậy, sau này chúng ta đều chung lòng chung sức vì gia đình này, có chuyện gì khó xử con cứ nói để gia đình cùng chung vai giải quyết, chúng ta cứ xem nhau như ruột thịt trong nhà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play