Vương Thu Dung thấy tiền mình cướp, lúc này mới lập tức lao ra cửa lớn tiếng tri hô, hàng xóm chung quanh đứng xem náo nhiệt cũng có người hảo tâm giúp báo cảnh sát.
Mười phút sau cảnh sát đến, đưa Vương Thu Dung về trụ sở lấy lời khai, qua phân tích kết luận thủ phạm là ba người xa lạ không hề có bất cứ thông tin gì để tìm kiếm, chỉ có lời khai một phía của người bị hại căn bản là không thể điều tra nên đành chuyển sang án đặc biệt, để Vương Thu Dung đi về.
Vương Thu Dung về nhà thấy Phó Nham ngủ như chết trên giường, tủi thân ngồi một mình trong phòng khách rơi nước mắt, tại sao dạo này lại xảy ra đủ thứ chuyện không hay như vậy.
***
Lâm An Nhàn nằm trên giường ngủ miên man suy nghĩ, mặc dù nói hôm nay là Quý Văn Nghiêu cố tình ép buộc nhưng bản thân cũng không hoàn toàn phản kháng, hành động như vậy chính là phản bội hôn nhân. Kỳ thật đối với hôn nhân cùng Phó Minh Hạo, Lâm An Nhàn cũng không ôm hy vọng quá lớn nhưng không có dũng khí đi tiếp bước cuối cùng, hơn nữa thái độ của Phó Minh Hạo cũng làm cô do dự.
Thở dài ngồi dậy, lấy di động kiểm tra một số tin nhắn chưa đọc.
Xem xong, Lâm An Nhàn nhắm mắt xoa nhẹ mi tâm tựa vào đầu giường, đại khái qua khoảng một tiếng mới lại nằm xuống, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Qua vài ngày, Phó Minh Hạo lại điện thoại tới báo đã nói rõ ràng với Khúc Duyệt, cô ta sẽ không đến nhà náo loạn nữa, hẹn Lâm An Nhàn ra ngoài gặp mặt.
Lâm An Nhàn vui vẻ chấp nhận, hai người vẫn hẹn gặp ở cửa hàng đồ uống lần trước. Phó Minh Hạo vừa ngồi xuống liền sốt ruột nói: “An Nhàn, mọi chuyện anh giải quyết xong hết rồi, em cho anh gặp mặt ba mẹ để xin lỗi họ được không?”
Lâm An Nhàn hỏi: “Khúc Duyệt khó giải quyết như thế, anh nói thế nào mà thu phục được cô ấy?”
Phó Minh Hạo bất đắc dĩ nói: “Còn làm thế nào nữa, chỉ có thể đưa toàn bộ hợp đồng anh có trong tay cho cô ta.”
Lâm An Nhàn nhanh chóng liếc mắt nhìn Phó Minh Hạo: “Không phải anh nói muốn mua nhà sao? Sao lại đưa hết cho cô ấy?”
“Tiền có thể kiếm lại nhưng vợ chỉ có một. An Nhàn, anh muốn em thấy tấm chân tình của anh.”
Lâm An Nhàn cảm động nở nụ cười sau đó ngượng ngùng nói: “Minh Hạo, không nghĩ vì em mà anh chấp nhận buông tha nhiều như vậy. Nhưng thực xin lỗi anh, em không thể phủi sạch hết quan hệ với Quý Văn Nghiêu.”
Phó Minh Hạo vô cùng rộng lượng: “Là chuyện ở nhờ nhà cậu ta sao? Chuyện này anh hiểu mà, chỉ cần vợ chồng chúng ta đồng tâm là được.”
Lâm An Nhàn lắc đầu: “Không phải chuyện này. Minh Hạo, là em có lỗi với anh, em không phải là người phụ nữ tốt, không xứng làm vợ anh, chúng ta ly hôn đi.”
Phó Minh Hạo không lên tiếng, cố gắng hiểu hết những lời mà Lâm An Nhàn vừa nói, một lúc lâu sau mới nhận ra được, lập tức kích động: “Ý em là, hai người vẫn còn qua lại thân mật lắm đúng không? An Nhàn, sao em lại đối xử với anh như thế, vì em cái gì anh cũng không cần, em lại...”
Phó Minh Hạo hít một hơi thật sâu, mới tiếp tục nói: “Là anh ta ép em đúng không, nếu như thế chúng ta báo cảnh sát đi.”
Lâm An Nhàn chỉ lắc đầu, không đáp lời.
“An Nhàn, em cứ như thế này thì anh chỉ có thể nghĩ là do em thay lòng đổi dạ, đúng không? Em cảm thấy Quý Văn Nghiêu có tiền hơn anh, thoải mái hơn nhà anh nên muốn bỏ rơi anh đúng không?”
Lâm An Nhàn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Phó Minh Hạo thấp giọng nói: “Không phải, em ly hôn với anh xong em cũng không có ý định chung sống với anh ta, em chỉ cảm thấy có lỗi với anh, cho dù miễn cưỡng sống nhưng sớm muộn gì anh cũng ghét bỏ em.”
“Không! Anh sẽ không! An Nhàn, anh biết em cho dù ở bên cạnh anh ta nhưng cũng dằn vặt và khổ sở, em hãy tin tưởng anh, anh sẽ quý trọng em, anh đã mất tất cả rồi, nên anh không thể mất luôn cả em!”
Nước mắt Lâm An Nhàn chảy xuống, bi thương nhìn Phó Minh Hạo: “Minh Hạo, câu anh vừa nói có phải xuất phát từ thật lòng không? Anh thật sự có thể bỏ qua tất cả những chuyện xảy ra giữa em và Quý Văn Nghiêu?”
“Anh không để ý, thật sự không để ý, chỉ cần em đồng ý cùng anh hợp lại là được.”
“Minh Hạo, em hỏi anh lần cuối cùng, anh thực sự không đồng ý ly hôn?”
Phó Minh Hạo kiên định lắc đầu: “Không, dù thế nào đi nữa anh cũng không chia tay. An Nhàn, xin em hãy cho chúng ta một cơ hội được không? Nếu không thử sao biết không thể chứ?”
Lâm An Nhàn lau nước mắt, ôn nhu nở nụ cười: “Được rồi, anh tìm thời gian đến giải thích với ba mẹ, nếu bọn họ tha thứ em sẽ về cùng anh.”
Phó Minh Hạo lập tức hưng phấn: “Anh biết vợ anh yêu anh mà, anh sẽ đến.”
Hai người bước ra khỏi quán nước, Lâm An Nhàn lại điện thoại cho Quý Văn Nghiêu.
“An Nhàn, hôm nay anh phải mua xổ số thôi, không nghĩ em sẽ chủ động điện thoại cho anh!” Tâm tình Quý Văn Nghiêu rất tốt nên nói đùa.
“Anh đang ở đâu, em muốn gặp anh.”
Quý Văn Nghiêu lập tức bật cười nói: “Đúng là bất ngờ quá, anh ở công ty, em ở đâu, để anh qua đón em.”
Lâm An Nhàn cự tuyệt: “Không cần, em tự đi xe đến được rồi.”
Lúc taxi đến trước công ty Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn đã thấy Quý Văn Nghiêu đứng chờ ở đại sảnh.
Quý Văn Nghiêu đi ra, vô cùng tự nhiên ôm thắt lưng Lâm An Nhàn: “Có chuyện gì mà vội gặp anh thế, có phải nhớ anh không?”
Lâm An Nhàn không thèm để ý, cùng Quý Văn Nghiêu vào thang máy đi lên văn phòng của anh.
Ngồi trên sôpha, nhìn Quý Văn Nghiêu hớn hở tươi cười, tâm trạng Lâm An Nhàn vô cùng phức tạp: “Quý Văn Nghiêu, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào, em có cái gì làm anh chấp nhất đến như vậy.”
Quý Văn Nghiêu cười nói: “Anh cũng không biết, nhưng nhìn em bị người khác khi dễ anh liền tức giận, nhìn em bị ấm ức anh lập tức đau lòng, nhưng nếu nghĩ em có thể sống thanh nhàn thoải mái là anh đã vui không gì bằng. Còn có lúc làm tình với em, anh sướng đến chết đi được.”
Vốn đang cảm thấy đau khổ khó xử, Lâm An Nhàn bị câu nói cuối cùng của Quý Văn Nghiêu làm đỏ mặt. “Được rồi, anh đừng nói nữa.”
Quý Văn Nghiêu cười hì hì: “Nếu anh không đem cảm giác chân thật trong lòng anh nói ra thì anh sợ em sẽ không tin anh. Bởi em hay nói người giàu có đẹp trai như anh sao cứ bám riết em không buông.”
Lâm An Nhàn nghe xong, sắc mặt nghiêm túc: “Văn Nghiêu, em biết anh đối xử với em rất tốt, vô cùng tốt, em cũng không phải người vô ơn, nhưng em không muốn cuộc sống rối tinh rối mù của mình làm nhiễu loạn cuộc đời của anh, anh chia tay em đi.”
“Em nói lại lần nữa anh nghe, cuộc đời của anh dù người khác muốn nhiễu loạn cũng gần như không thể, em lại có ý gì nữa đây?” Quý Văn Nghiêu vẫn duy trì nụ cười nhưng ngữ điệu đã thay đổi.
“Em tính hòa hảo với Phó Minh Hạo, anh ấy sẽ đến xin ba mẹ em tha thứ để em về nhà họ Phó, chuyện Khúc Duyệt đã giải quyết xong rồi, anh ấy đã đem tất cả hợp đồng anh ấy có giao hết cho Khúc Duyệt.” Lâm An Nhàn nói thẳng.
“Xem ra Phó Minh Hạo đã hiểu câu nói có bỏ ra mới nhận lại của anh. Được, anh tôn trọng quyết định của em. Tuy nhiên nếu Phó Minh Hạo đã không ngại làm thằng hèn thích mọc sừng, thì Quý Văn Nghiêu anh càng không ngại tiếp tục làm người tình của em. Em cứ tự nhiên quyết định, anh sẽ ủng hộ em.”
Lâm An Nhàn nghe xong lại không nổi giận như bình thường, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nhìn Quý Văn Nghiêu: “Tội gì anh phải như vậy?”
Quý Văn Nghiêu hỏi lại: “Tội gì em lại làm như vậy?”
“Văn Nghiêu, em có suy nghĩ riêng của mình, nhưng em sẽ không ngốc nghếch như trước đây nữa, em sẽ nghe lời anh để sử dụng cái đầu đặc cứng của em, vì thế nên anh cứ mặc kệ em đi.”
Quý Văn Nghiêu vừa đi đến bàn làm việc vừa nói: “Anh cũng hy vọng em thực sự sẽ học được cách nghĩ cho bản thân. Em ngồi chờ anh khoảng một tiếng nữa tan tầm cùng đi ăn cơm, còn chuyện em nói mặc kệ em, anh không làm được!”
Lâm An Nhàn im lặng ngồi trên sô pha xem tạp chí chờ Quý Văn Nghiêu tan tầm, thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn về hướng anh. Cô chưa bao giờ thấy biểu hiện nghiêm túc đứng đắn như thế này của Quý Văn Nghiêu.
Lâm An Nhàn gục đầu ngẫm lại những lời Quý Văn Nghiêu vừa nói thở dài không thôi đồng thời càng kiên định hơn với quyết định của mình.
Cuộc đời của cô đã sống một cách nhạt nhẽo gần ba mươi năm qua, chi bằng đánh cược một lần, cứ xem như đó là chút kí ức đẹp trong đời mình vậy.
Phó Minh Hạo hành động rất nhanh, chưa tới hai ngày đã theo Lâm An Nhàn đến nhà họ Lâm đang ở tạm.
Vừa vào cửa, Phó Minh Hạo đã khóc lóc sướt mướt, quỳ xuống trước mặt cha mẹ vợ xin tha thứ, một người đàn ông quỵ lụy như thế còn kêu Lâm Húc đánh mình.
Nhìn Phó Minh Hạo cực kỳ thành khẩn, Dương Quế Trân cũng cảm thấy ngượng ngùng không thể nói ra lời từ chối chứ đừng nói đến Lâm Húc cũng gãi đầu không phản đối, sao có thể đánh anh ta.
Nhà họ Lâm đồng loạt nâng Phó Minh Hạo đứng dậy, tuy giọng điệu còn hơi hung hăng nhưng thái độ đã cho thấy họ không phản đối nữa.
Lâm An Nhàn ngồi trên sô pha nhìn tình cảnh trước mắt mặt không biểu lộ thái độ gì, thẳng đến khi Dương Quế Trân gọi: “An Nhàn, ý con thế nào, mấu chốt là cuộc sống của con phải sống sau này nên tự con hãy quyết định, ba mẹ không thể nói gì được.”
Lâm An Nhàn mỉm cười: “Con đã sớm không muốn so đo, nếu ba mẹ đã tha thứ thì chúng con sẽ về nhà.”
Tuy trong lòng Dương Quế Trân có chút luyến tiếc Quý Văn Nghiêu, nhưng ngẫm lại loại chuyện như thế cũng không bền vững được, dù sao con gái và Phó Minh Hạo dù sao cũng là vợ chồng, nếu hợp lại hạnh phúc thì rất tốt, cũng đành nương bậc thang vòng vo đi xuống, giữ Phó Minh Hạo ở lại ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm An Nhàn mang theo hành lý đã chuẩn bị cùng Phó Minh Hạo về nhà họ Phó.
Vào nhà, Phó Minh Hạo liền nói với Lâm An Nhàn: “Mấy ngày nay mẹ anh bị bệnh.”
Lâm An Nhàn hỏi: “Sao vậy?”
Phó Minh Hạo kể lại vụ cướp ở cửa hàng của Vương Thu Dung.
“Không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà bọn chúng lộng hành như vậy.”
Phó Minh Hạo nhíu mày: “Thì đó, mẹ anh cũng sợ tới đổ bệnh luôn, nên tiệm ăn phải tạm thời đóng cửa, em vào thăm mẹ chút đi.”
Lâm An Nhàn đẩy cửa ra nhìn Vương Thu Dung ốm yếu nằm trên giường, nhẹ nhàng đi qua gọi một tiếng.
Vương Thu Dung hé mắt thấy Lâm An Nhàn, nước mắt lập tức trào ra: “An Nhàn, con về rồi, con nể mặt mẹ ốm đau liên miên đừng so đo, tha thứ cho Minh Hạo đi.”
“Mẹ nói gì vậy, không phải An Nhàn đã về rồi sao, ba con đâu?”
“Lão già đáng chết đó trừ uống rượu ông ta còn biết quan tâm mẹ chết hay sống sao?” Nói xong lại kéo tay Lâm An Nhàn: “Về là tốt rồi, tụi con sống hạnh phúc với nhau nhé, sau này Minh Hạo không tốt mẹ sẽ dạy nó.”
Lâm An Nhàn gật đầu đáp ứng rồi cùng Phó Minh Hạo về phòng.
Thấy Lâm An Nhàn bồn chồn ngồi trên giường, Phó Minh Hạo hỏi: “An Nhàn, có phải em còn tâm sự gì không?”
Lâm An Nhàn do dự một lúc lâu sau mới mở miệng: “Minh Hạo, em biết nói như thế này là có chút quá đáng, nhưng chúng ta tạm thời có thể không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng được không, em không thói quen.”
Phó Minh Hạo nở nụ cười: “Anh còn tưởng chuyện gì lớn, aiz... nhất định em đã chịu khổ không ít rồi, em yên tâm trước khi em điều chỉnh lại cảm xúc anh nhất định sẽ không miễn cưỡng, nhưng để ngừa ba mẹ nghi ngờ, anh vẫn sẽ ngủ trong phòng.”
Lâm An Nhàn cảm kích nhìn Phó Minh Hạo: “Minh Hạo, cám ơn anh đã bao dung cho em như thế.”
“Chúng ta là vợ chồng quan tâm nhau là lẽ đương nhiên, em đừng suy nghĩ nhiều, cứ bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc là được.”
Lâm An Nhàn về nhà họ Phó không bao lâu, Phó Lệ Giai cùng Phó Lệ Na cũng đến.
Thời gian qua, hai người không ghé qua nhà mẹ nên không biết Vương Thu Dung bị cướp, hơn nữa Vương Thu Dung cũng giận lẫy con gái nên không cho Phó Minh Hạo điện thoại.
Phó Lệ Giai cùng Phó Lệ Na nghe xong đều sợ hãi: “Mẹ, chuyện lớn như vậy sao không báo tụi con biết. Minh Hạo xảy ra chuyện chúng con không đến cũng có nguyên nhân. anh rể cùng Chí Dũng nói loại chuyện này chúng con không nên tham dự, mà Minh Hạo sớm đưa tiền thì đã xong rồi, tội gì để mọi chuyện rối tung lên thế.”
“Bao nhiêu tiền các cô biết không, nói đưa liền đưa sao?”
“Không phải bây giờ cũng đưa sao? Được rồi, không đề cập chuyện quá khứ nữa, về sau vợ chồng tụi nó hạnh phúc là được.”
Ba mẹ con khôi phục lại thân thiết ngày xưa, bắt đầu bày bàn chơi mạc chược.
Bởi vì Phó Nham luôn ở bên ngoài, nên Vương Thu Dung cô đơn nhớ đến em gái Vương Thu Tĩnh, liền điện thoại hỏi thăm.
“Mẹ nói chuyện gì mà lâu vậy, không bằng gọi dì chạy qua đây.” Phó Lệ Na không kiên nhẫn.
Vương Thu Dung vốn là tâm bệnh, hiện tại nhìn một nhà đầy người nên bệnh đã sớm không còn, liền vui vẻ: “Mẹ còn thắc mắc sao nhà dì con lại chịu lặng lẽ như vậy, thì ra Dương Quân đã bị Văn Nghiêu bỏ rơi rồi!”
Phó Lệ Giai và Phó Lệ Na đột nhiên lên tinh thần, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì.
“Cụ thể mẹ cũng không rõ lắm, nhưng theo ý của dì con là hình như bạn gái cũ của Văn Nghiêu trở lại nên quậy tung lên. Aiz... Mẹ đã nói con bé Dương Quân này không có mệnh phú quý, Văn Nghiêu tốt như vậy còn giữ không được, lần này thì hết đường khoác lác rồi.”
Phó Lệ Giai khẽ cười: “Con đã nói rồi mà, làm người thì nên biết lượng sức mình, bộ dạng con bé chỉ tàm tạm, công việc thì chỉ có tiếng chứ làm gì có miếng, cái gì cũng kém Văn Nghiêu quá xa, phải chi biết an thận an phận thì tốt rồi.”
Ba mẹ con nhất thời không ai chú ý vào bàn mạc chược, hăng say nghị luận chuyện Dương Quân. Lâm An Nhàn ngồi bên nghe cũng không chen lời.
Lúc này Phó Lệ Na còn nói: “Đã lâu không gặp Văn Nghiêu, hôm nào con điện thoại bảo cậu ta đến chơi, nhà ta không thể cắt đứt liên hệ với Văn Nghiêu. Còn chị thực sự không mua xe à?”
Phó Lệ Giai kì thật cũng động tâm: “Chuyện này phải được anh rể em đồng ý mới được.”
Buổi tối chờ lúc Phó Minh Hạo trở về, Lâm An Nhàn hỏi anh ta: “Minh Hạo, không phải anh đã nói không còn liên quan gì đến Quý Văn Nghiêu trên chuyện làm ăn nữa, sao hôm nay hai chị còn muốn tìm anh ta?”