Quý Văn Nghiêu nghiêng người qua nằm đè lên người cô, vươn tay cởi áo của cô ra, sau đó vén váy cô lên kéo chiếc quần lót bằng ren bên trong xuống, nôn nóng không thể chờ được nữa đã đưa ngón tay đâm vào bên trong. 

Lâm An Nhàn lập tức co người lại, phản ứng theo bản năng khi vật thể lạ xông vào cơ thể mình. 

“An Nhàn, thả lỏng, anh không muốn làm em bị thương, với lại chúng ta nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn, tuy là góc chết nhưng khó đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Quý Văn Nghiêu hù dọa Lâm An Nhàn. 

Lâm An Nhàn gần như bật khóc, thà chết còn hơn bị người ta nhìn thấy cảnh thế này, nhỏ giọng cầu xin: “Xin anh, đừng làm ở đây được không!” 

Nhìn Lâm An Nhàn hiện tại như chú cừu non thấy sói bị chấn kinh, bạn hổ đói tên Quý Văn Nghiêu nào đó chẳng những không động tâm, lại càng thêm hưng phấn. 

Một bàn tay của Quý Văn Nghiêu đẩy chiếc áo ngực của Lâm An Nhàn ra, bàn tay còn lại xoa nắn một bên ngực trắng như chiếc bánh bao bằng bột không ngừng xoa nắn ra đủ loại hình dạng, thỏa mãn cười: “Lát nữa em sẽ cầu xin anh, nhưng không phải cầu xin chuyện này.” 

Lâm An Nhàn run rẩy, một nửa là sợ hãi, một nửa là bị Quý Văn Nghiêu kích thích, đỏ mặt nổi giận: “Anh đúng là tên biến thái, không nên ở nơi này...” 

Quý Văn Nghiêu nghiêng người liếm nhẹ lên môi Lâm An Nhàn: “Em ngây thơ quá, để anh dạy em một chuyện. trên giường không bằng sô pha, trong nhà không bằng khách sạn, khách sạn không bằng trong xe!” 

Vô sỉ! Lâm An Nhàn hé miệng định phản bác lại bị Quý Văn Nghiêu đang chờ đợi chính là cơ hội này lập tức vươn lưỡi đi vào. Sau đó là một trận liếm hôn làm hít thở không thông. 

Quý Văn Nghiêu quấn quít lấy môi Lâm An Nhàn vừa liếm vừa mút, tay còn lại bắt đầu cởi khóa kéo, thả thứ đã căng phồng to lớn của mình ra ngoài, hưng phấn đến mức cọ vào chân của Lâm An Nhàn, sau khi cọ sát, tìm đúng vị trí, lập tức một phát tiến vào hoàn toàn. 

Lâm An Nhàn đột nhiên bị tập kích, giật bắn mình muốn kêu lên nhưng miệng lại bị Quý Văn Nghiêu bịt kín, chỉ có thể ú ớ. 

Một lát sau, Quý Văn Nghiêu buông môi Lâm An Nhàn ra, nhưng vẫn dán sát vào, thoải mái thở dài một hơi: “An Nhàn, nhấc người lên một chút, anh cuốn váy em lên, kẻo lát nữa dính dơ.” 

Chuyện đã đến nước này, Lâm An Nhàn chỉ có thể mặc cho Quý Văn Nghiêu tùy ý bài bố, vì thế dùng chân làm điểm tựa nhấc hông mình lên. 

Nhưng chỉ vừa mới hơi nhúc nhích thì cả hai người đồng thời rên thành tiếng. Trên người Quý Văn Nghiêu lập tức thấm ướt một lớp mồ hôi, hít sâu một hơi cuốn váy Lâm An Nhàn lên ngang hông, chờ đến khi chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi thì da đầu run lên, ôm chặt Lâm An Nhàn, thở hổn hển: “Tạm thời thế này đi, anh sẽ chậm một chút, thiếu chút nữa bị em làm tiết sớm luôn rồi.”

Lâm An Nhàn cũng khó chịu, trong không gian nhỏ hẹp bịt kín, mọi cảm giác đều trở nên đặc biệt sâu sắc, hơn nữa hai thân hình trần trụi dán chặt vào nhau, hơi thở hòa vào nhau làm cho người ta vừa khó chịu vừa nóng bức lại có cảm giác thân thiết đến mức làm cho người ta động tình. 

Trong lúc không ngừng đâm ra rút vào, Quý Văn Nghiêu kéo hai tay An Nhàn khoát lên cổ mình. 

“Ôm!” Ngắn gọn một tiếng, không hề báo trước đã nhanh chóng chạy nước rút. 

Lâm An Nhàn rên rỉ một tiếng, ưỡn cong người vô thức ôm sát Quý Văn Nghiêu, thừa nhận cảm xúc tuyệt vời xen lẫn đau đớn kia. 

Bởi vì không gian trong xe hạn chế, Quý Văn Nghiêu không thể vận động mạnh bạo với biên độ lớn nhưng tần suất dao động dày đặc vẫn như cũ làm Lâm An Nhàn không ngừng hít sâu, một câu cũng nói không nên lời.

Đau đớn và tê dại hòa lẫn vào nhau, Lâm An Nhàn cắn môi nhìn Quý Văn Nghiêu ngụp lặn trước ngực mình không ngừng liếm mút bàn tay thô ráp bao trùm lấy một bên ngực không ngừng phối hợp với bên dưới ra sức bóp nắn bầu ngực sữa, cùng với tần suất ra vào bên dưới làm cảm giác nào đó trong cơ thể càng ngày càng trở nên bành trướng. 

“Có lớn hay không?” Quý Văn Nghiêu kịch liệt vận động còn không quên đùa giỡn Lâm An Nhàn. 

Mặc dù không muốn để ý những lời nói hạ lưu của Quý Văn Nghiêu Nhưng hoàn cảnh khẩn trương đã kích thích mãnh liệt làm Lâm An Nhàn đến đỉnh. 

Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn hơi thở dồn dập nói: “An Nhàn, An Nhàn, hôn anh! Hôn anh, anh sẽ tha cho em.” 

Lâm An Nhàn từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, trước mắt vẫn là gương mặt của Quý Văn Nghiêu gần trong gang tấc, nhưng lại ngang bướng không chịu thỏa mãn tâm nguyện của anh ta. 

Bên trong mật huyệt ngày càng co rút, hút chặt, khiến Quý Văn Nghiêu cảm thấy tê dại khắp toàn thân, nhưng lại luyến tiếc chấm dứt như thế này, vì thế cứng rắn tiếp tục ra sức ra vào. 

Trái tim của Lâm An Nhàn vẫn thấp thỏm không yên, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng lúc này trùng hợp có chiếc xe chạy vượt qua, ánh đèn chiếu vào kính xe làm cho Lâm An Nhàn sợ đến mức thiếu chút nữa thét chói tai, cũng không còn quan tâm gì nữa, lập tức kéo Quý Văn Nghiêu xuống hôn ngấu nghiến. 

Hôn một cách thô bạo như thế thì đâu có thể gọi là hôn, Lâm An Nhàn gần như có thể nói là dùng môi đụng mạnh vào môi, răng cũng cắn một cách thô bạo lên môi anh.

Lâm An Nhàn đột nhiên cảm thấy bên trong cơ thể xuất hiện một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng... Biết Quý Văn Nghiêu rốt cục buông tha cho mình. 

Quý Văn Nghiêu giữ mặt Lâm An Nhàn không ngừng hôn sâu, giống như muốn hút hết tất cả không khí trong người Lâm An Nhàn về phía mình. 

Đến khi thỏa mãn, Quý Văn Nghiêu mới buông Lâm An Nhàn đã đầu váng mắt hoa ra, thấp giọng cười: “Càng ngày càng có bản lĩnh, không nặng không nhẹ cắn một cái đã khiến anh buông vũ khí đầu hàng, hôm nay tạm tha cho em...” 

Miệng nói buông tha nhưng người vẫn đè nặng Lâm An Nhàn, cọ xát một lúc mới chịu ngồi dậy. 

Lâm An Nhàn cầm khăn giấy lau chùi thân thể sau đó mặc quần lót, sửa váy lại rồi nhìn vào gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, cố gắng bình phục cảm xúc... 

Quý Văn Nghiêu nựng yêu mặt cô nói: “Đi thôi, chúng ta lên nhà, lát có gió thổi qua sẽ hết.” 

Cửa vừa mở, Lâm An Nhàn lập tức xuống xe, Quý Văn Nghiêu khóa xe xong đuổi theo Lâm An Nhàn, kéo tay cô cùng sóng vai đi: “Anh đã nói anh sợ bóng tối, sao còn bỏ anh một mình.” 

Quý Văn Nghiêu cợt nhả trắng trợn, Lâm An Nhàn cũng không thèm hất tay anh ta ra, hai người ra gara, ở trong sân đi bộ một lát mới lên lầu. 

“Chị hai, sao giờ hai người mới về, em sắp chết đói đến nơi rồi.” Lâm Húc thấy hai người trở về, vừa oán giận vừa đi đến bàn ăn. 

“Công ty An Nhàn có chút việc nên tan ca trễ, mọi người chắc đói lắm rồi?” 

“Không đói, thằng nhóc xấu xa này cả ngày chỉ biết ăn, cháu cứ mặc nó.” Dương Quế Trân nói xong, niềm nở lôi kéo hai người ngồi vào bàn ăn. 

Cơm nước xong, Quý Văn Nghiêu ngồi một lát rồi về nhà. 

Lâm An Nhàn cũng vội vàng đi tắm rửa, cảm thấy dính nhớp trên thân làm cô cả buổi bồn chồn, chột dạ. 

Lâm Húc ngồi trên sô pha, thì thầm: “Mẹ, hình như anh Văn Nghiêu có ý với chị hai?” 

Dương Quế Trân nở nụ cười: “Giờ con mới nhận ra sao? Mẹ đã sớm phát hiện, nếu chỉ đơn thuần là bạn bè thì sao chủ động chạy ngược chạy xuôi vì nhà chúng ta như vậy? Ánh mắt cậu ta nhìn An Nhàn rất say đắm, tuy có ý nhưng không biết tính toán cái gì?” 

“Vẫn là mẹ lợi hại, thái độ của anh Văn Nghiêu đối với chị hai thế nào hiện không thể hỏi.” 

“Đương nhiên không thể hỏi, chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền đừng đánh động An Nhàn. Nếu cậu ta cưới An Nhàn mẹ sẵn sàng giơ hai tay hai chân tán thành, nhưng lại thấy không có khả năng, còn không bằng giáo huấn Phó Minh Hạo cho An Nhàn về nhà họ Phó!” Dương Quế Trân suy nghĩ rất nhiều. 

Lâm Húc cũng đồng ý: “Không thể để chị hai gánh cát lấp biển được, cuối cùng biến thành người cô đơn. Ai… nếu anh Văn Nghiêu là anh rể con thì tốt biết mấy!” 

Hai mẹ con cảm thán một phen mới về phòng nghỉ ngơi.

***

Sau khi về nhà, Phó Minh Hạo nằm trên giường nhìn những tin nhắn của Khúc Duyệt không ngừng gửi đến, ném điện thoại sang một bên, nghĩ nghĩ cái gì đó lại đứng dậy đi ra ngoài. 

Vừa lúc Vương Thu Dung định đi xuống cửa hàng, liền hỏi: “Cơm nước xong mấy giờ rồi con còn đi đâu?” 

“Mẹ đừng hỏi, con có công việc.” 

“Vậy mấy giờ con về?” 

“Không biết, ba mẹ cứ ngủ trước.” 

Vương Thu Dung cùng con xuống lầu, oán giận: “Năm xui tháng hạn rước lấy đủ thứ phiền phức. Con mau nghĩ cách giải quyết đi, mẹ ra ngoài ngóc đầu dậy không nổi, ba con thì cả ngày chỉ biết ra ngoài uống rượu, nửa đời sau mẹ chỉ biết trông cậy vào con. Chuyện lớn như vậy hai anh rể con không quan tâm, còn không cho Lệ Giai và Lệ Na đến giúp đỡ.” 

Phó Minh Hạo không muốn nghe mẹ lải nhải, bước nhanh xuống lầu, lái xe đi. 

Vương Thu Dung nhìn con lên xe, mới lắc đầu đi tới cửa hàng. 

Mấy ngày nay việc mua bán ở cửa hàng rất tốt nhưng tất cả đều là viện cớ mua này nọ đến hóng chuyện, nhưng tiền đến lại không thể từ chối, đành câm điếc qua ngày.

Vương Thu Dung ngồi ngẩn người, trước kia thật tốt người trong nhà cùng nhau đánh bài náo nhiệt, hiện tại yên tĩnh một mình nhìn bốn bức tường lạnh lẽo. 

Đang than thở, đột nhiên có tiếng bước chân đi vào.

Vương Thu Dung ngẩng đầu nhìn thấy ba cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặt mày trang điểm diêm dúa: “Các cô muốn mua gì?” 

Ba cô gái cùng nhìn Vương Thu Dung, một người trong đó lên tiếng: “Là người này phải không?” 

Một cô gái gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, chính là người này.” 

Nói xong ba người liền phân công nhau hành động, từ bên trong ra bên ngoài lật xem này nọ. 

Vương Thu Dung ngây ngốc nhìn, muốn phản ứng nhưng không biết mình phải làm cái gì. 

Ba cô gái lại đến trước mặt Vương Thu Dung, nhìn ngăn kéo đựng tiền trước mặt bà, một lời chưa nói trực tiếp mở ra lấy tất cả tiền ở bên trong bỏ vào túi xách, rồi thoải mái mở cửa đi ra ngoài. 

Vương Thu Dung sửng sốt nửa ngày mới thì thào: “Những người này là ai?” 

Sau đó đột nhiên lớn tiếng hô hoán: “Ôi, tiền của tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play