Mơ mơ màng màng ngủ được vài tiếng, lại bị tiếng chuông di động đánh thức, chỉ mới mười giờ, giờ này Lục Cường đang nằm trên sofa xem tivi.
Lô Nhân phủ thêm áo khoác, nhẹ giọng đi ra ban công nói chuyện.
Thời tiết ở đây không lạnh bằng Chương Châu, không có tuyết cũng không có cây cối xum xuê, thậm chí gió cũng không mạnh.
Lô Nhân ngồi trên hành lang nói chuyện với Lục Cường một lát, sợ ầm ĩ đến mọi người nên tắt máy sớm.
Cô rón rén trở về phòng, cố gắng không phát ra âm thanh.
Cửa phòng ngủ không khóa, lúc này một tia sáng từ bên trong lộ ra, kèm theo là một cuộc tranh luận nhỏ.
Bước chân Lô Nhân chậm lại, xiết chặt góc áo, sau đó cô về giường.
Cô mở to mắt, đêm yên tĩnh cực kỳ.
Bên trong cậu nói: “Khuya rồi, bà đừng nói chuyện nữa, lỡ như đánh thức bọn trẻ thì sao?”
“Tôi nói sai ư? Hủy hôn rồi vẫn được của hồi môn, nhà chúng ta đông đúc chật chội chen nhau ngủ, chẳng lẽ anh không đau lòng?”
Cách một lát, Lô Hữu Chính mới nói: “Tiền mẹ cho Nhân Nhân là tiền của hồi môn, bà đừng hòng mơ tưởng đến. Nhà chúng ta đang sống cũng là của mẹ để lại, bà còn muốn cái gì?”
“Đây không phải là nhà, còn không bằng cái toilet nhà người ta. Chúng ta có hai đứa con gái, ông không nghĩ đến tôi thì cũng phải nghĩ đến tụi nó chứ.”
“Nghĩ cái gì, cũng không phải là con trai.”
“Ông có ý gì?” Lý Lam xúc động: “Là đang trách tôi không sinh con trai cho ông chứ gì?”
“Ý tôi không phải như vậy...”
Lô Nhân chuyển người buộc mình nhắm mắt, lại không tự giác mở ra, nhìn trần nhà trong bóng tối.
Trong phòng khách yên tĩnh cực kỳ, giọng nói bên trong truyền ra có chút trống trải.
“Tôi nghe nói nhà trai trả lại nó số tiền mua nhà, hay là ông thử thương lượng mượn tiền của nó xem sao, đổi một căn nhà khác lớn hơn.”
Lô Hữu Chính không nói chuyện, bà lặp lại: “Ông có nghe không hả?”
Ông vội vàng khẽ quát: “ Bà im miệng đi.” Trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở, một hồi lâu: “Số tôi đúng là số khổ, gả cho một người không biết kiếm tiền, học phí của hai đứa con mới là vấn đề...”
“Từ lúc Nhân Nhân đi làm không phải đều gửi tiền cho bà đóng học phí cho đứa lớn sao? Đừng vô ơn như vậy.”
“Lúc nhỏ nó ăn ngủ ở nhà chúng ta thì sao?”
“Mấy năm nay nó đã trả đủ ơn rồi.”
***
Ngày hôm sau là năm mới.
Do tối hôm qua cô không ngủ được, sáng nay mắt hơi sưng.
Cô rửa mặt đi ra ngân hàng một chuyến. Vài năm nay thị trấn thay đổi rất nhiều, kinh tế phát triển hơn trước, trung tâm mua sắm và nhà hàng mở đầy, các trường trung học đã bị phá hủy chuyển về nơi khác, hiện tại đều là khách sạn.
Lô Nhân dừng bước chân, thay đổi phương hướng, đi vào bên trong.
Lúc cô về nhà là ngay giờ cơm trưa.
Lý Lam bưng mâm đi ra, cười nhìn cô, mơ hồ hỏi: “Nhân Nhân, sáng sớm đã ra ngoài dạo rồi sao? Tiểu Khả bảo đói bụng, mợ nói nó chờ cháu trở về rồi cùng ăn.”
Lô Nhân đổi giày, cầm ba lô trong tay: “Mợ, cháu có mấy lời muốn nói cùng mợ.”
“Sao?” Tay lau vào chiếc tạp dề.
Lô Nhân cầm ra mấy cọc tiền, nói: “Ở đây có ba vạn, cháu sống xa nhà nên không có thời gian về thăm mọi người, có bao nhiêu đó mợ cứ cầm trước.” Cô dừng một chút: “Tiền học phí của đại Khả sau này sẽ do cháu phụ trách... Ngoài ra, tiền hồi môn của bà ngoại cho cháu cháu muốn giữ lại, sau này lấy chồng dù sao cũng phải có của hồi môn.”
Lý Lam xấu hổ biết rằng lời bà nói tối hôm qua cô đều nghe hết, ngẫm nghĩ cũng không có gì băn khoăn.
“Mợ tưởng chuyện cháu lấy chồng chắc còn lâu lắm...”
“Không lâu đâu ạ.” Lô Nhân cắt ngang lời bà: “Chắc tầm một, hai năm.”
Tim Lý Lam đập mạnh, hỏi: “Cháu có bạn trai rồi sao? Khi nào vậy?”
Lô Nhân trả lời nước đôi. Lý Lam hỏi không được nhưng cũng tận tình khuyên nhủ, sợ cô chọn lầm người giống như Lưu Trạch Thành.
Lô Nhân gật đầu không nói, lúc sau cô mới lên tiếng: “Đại Khả và tiểu Khả chen chúc ngủ trong kho cũng không tiện, đêm nay ăn cơm xong cháu sẽ trú ở khách sạn.”
Lý Lam cầm chặt tiền, hỏi: “Cháu thấy giường không thoải mái sao?” Lô Nhân há mồm không đáp, lại nghe bà nói: “Ừ, giường cũng nên đổi rồi.”
Ăn cơm xong, Lô Nhân dọn dẹp hành lý.
Lô Hữu Chính xách theo hành lý buồn rầu không thèm hé răng đi theo phía sau. Nhà họ Lô cũng chỉ còn lại mình ông, vất vả từ thuở nhỏ, mỗi khi buồn sẽ không nói chuyện, Lý Lam cằn nhằn cái gì ông cũng chỉ im hơi lặng tiếng, miễn cưỡng sống qua ngày.
Lô Nhân nhìn thấy tâm trạng của cậu không tốt, giả vờ thoải mái cùng ông hàn huyên, cuối cùng nhét vào túi ông mấy ngàn đô.
Lô Hữu Chính từ chối xua tay không chịu nhận.
Lô Nhân kiên trì: “Sang năm cậu đừng làm việc cực nhọc nữa, mua cho mợ vài bộ quần áo mới, còn phải cho đại Khả tiểu Khả tiền tiêu vặt... Cậu cứ nhận lấy đi, như vậy sẽ khiến cháu yên tâm hơn.”
Rốt cuộc ông cũng đồng ý nhận tiền, trong mắt già nua trở nên buồn bã, cúi đầu nói: “Sáng mai trở về ăn cơm.”
Lô Nhân nhìn Lô Hữu Chính rời đi, đợi đến khi ông biến mất trong bóng tối cô mới xoay người đi vào khách sạn.
Năm mới mọi người đoàn viên, khách sạn trở nên quạnh quẽ, cô gái trẻ trước quầy lễ tân giao chìa khóa cho cô không khỏi liếc cô một cái.
Trong lòng Lô Nhân khó chịu.
Cô mở tivi, trong tivi đang chiếu kịch hài, bên ngoài pháo nổ to, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Có điều, cô không cảm thấy náo nhiệt.
Còn có vài phút nữa là đến tết âm lịch.
Cô cầm điện thoại gọi cho Lục Cường, điện thoại vừa reng đã có người bắt máy, cô ngạc nhiên một lúc, trong lòng quyết định sáng mai sẽ đến nhà ga.
Tâm tình trở nên cực tốt, cô cười: “Chờ điện thoại của em sao?”
Đầu dây bên kia quá yên tĩnh, chỉ nghe anh nói: “Vừa định gọi cho em.”
Lô Nhân nằm ngửa trên giường, trong lòng thổn thức, cảm thấy giường khách sạn đúng là thoải mái hơn nhiều: “Anh hút thuốc sao?”
Lục Cường: “Ừ.”
“Gần đây anh hút nhiều thuốc quá.”
“À, không có chuyện gì đâu.”
“Không tốt cho thân thể.”
Lục Cường nói: “Nếu có em bé anh sẽ cai thuốc.”
Lô Nhân cắn môi, âm thầm cười khúc khích, cô đổi đề tài: “Ăn cơm chưa?”
“Rồi.”
“Ở cùng Căn Tử?”
Lục Cường: “Ừ.”
Anh nói không nhiều, hàn huyên vài câu cô có thể nghe thấy tiếng pháo nổ... Lô Nhân chuyển người lại, ngón trỏ nhẹ nhàng nắm drap giường, cúi đầu hỏi: “... Anh đang làm gì vậy?”
Cách hai giây: “Ở trên đường.”
Ngón tay Lô Nhân dừng lại, bàn tay áp trên drap giường. “Trễ như vậy còn ra ngoài sao?”
Anh rít một hơi thuốc, dường như anh đang lái xe, có tiếng gió vù vù lọt vào tai cô.
Lục Cường ném tàn thuốc: “Mùng bốn chắc không đón em được, anh và Căn Tử lái xe về nhà một chuyến.” Lô Nhân nín thở, tim đập nhanh nửa nhịp, Lục Cường nói: “Mẹ anh xảy ra chút chuyện.”
Cô bật người ngồi dậy: “Nghiêm trọng không?”
“Gãy chân.”
Lô Nhân bình tĩnh hỏi: “Anh đừng quá lo lắng, khi nào thì đến đó?”
“Sáng mai.”
Cô thở một hơi.
Nhất thời không biết nói gì, nhưng cả hai người vẫn không muốn cúp máy.
Lô Nhân không khỏi nhớ tới túi đồ chuyển phát nhanh, trên đó có viết địa chỉ...