Chương 34:

Lô Nhân xuống xe, ra khỏi sân ga cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nhìn quanh, ông mặc một chiếc áo khoác màu xám và quần vải thô, ống quần kéo cao, lộ ra đôi tất màu đen.

Mũi cô chua xót, nhanh chóng chạy đến phía ông.

Lô Hữu Chính mỉm cười sải bước đi về phía này.

Ông tiếp nhận hành lý trong tay Lô Nhân: “Mệt không?”

“Không ạ, cháu ngủ một giấc là đến trạm luôn.” Lô Nhân hỏi: “Mợ đâu cậu?”

“Bà ấy đang ở nhà.”

Lô Nhân vui mừng cầm hành lý lên, nói: “Để con xách ạ.”

“Được rồi.” Ông đi về phía trước vài bước: “Xe đậu gần đó.”

Xuyên qua đám người, Lô Hữu Chính đặt hành lý bên cạnh, mở cốp xe, bỏ hành lý vào.

Lô Nhân ngẩng đầu nhìn chiếc xe đời cũ, thân xe đã gỉ, lốp xe dơ bẩn...

Lô Hữu Chính và Lô Nhân ngồi vào xe, ông khởi động xe chạy trên quốc lộ.

Lô Nhân ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng ông. “Cậu.” Âm lượng hơi to: “Cậu bận bịu vậy sao còn ra đây đón cháu?”

Lô Hữu Chính nghiêng đầu, nói: “Thuận đường thôi.”

Thị trấn không lớn, dọc hai bên đường một dãy trang trí mang âm hưởng lễ tết.

Nhà Lô Hữu Chính nằm trong một con hẻm nhỏ, do bà ngoại Lô Nhân để lại.

Vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy hai đứa em họ đang ngồi đùa giỡn, đứa lớn năm nay mới vào đại học, đứa nhỏ chỉ mới 11 tuổi.

Thấy cô đứng trước cửa, cười hì hì gọi chị.

Tiểu Khả sợ người lạ, tránh đằng sau vụng trộm quan sát cô. Lô Nhân hiền lành cười cười, đi qua nhéo má con bé, vừa vặn trong túi cô cũng còn một thanh chocolate, cầm ra đưa cho bé.

Lô Hữu Chính hướng phòng bếp gọi to, một người phụ nữ trung niên ló đầu ra cười: “Nhân Nhân về rồi à.”

“Vâng ạ.” Lô Nhân buông ba lô: “Cần cháu giúp gì không?”

Bà ta quan sát Lô Nhân, nói: “Thôi, cháu cứ ngồi chờ ăn cơm là được, không khéo bẩn người.”

Lô Nhân sửng sốt, vội cởi áo khoác: “Không sao đâu ạ, dù sao ở trên xe cũng không sạch sẽ.”

Cô và mợ bận rộn ở trong phòng bếp một hồi, tán dóc câu được câu không, bản thân cô không giỏi nói chuyện, bầu không khí cũng trở nên tẻ ngắt, chỉ có tiếng bát đĩa va chạm.

Cơm chiều bốn mặn một canh, Lô Hữu Chính đề nghị chạm ly, người đối diện vẫn không nhúc nhích.

Ông nói: “Lý Lam, nâng ly .”

Lý Lam giương mắt nhìn ông vài giây, cầm đũa cười: “Nhân Nhân có phải là người ngoài đâu, ăn uống cần gì phải giữ kẻ chứ, chúc mừng cái gì.”

Cả người Lô Nhân cứng ngắc.

Lô Hữu Chính vội hỏi: “Nào, Nhân Nhân, cậu với cháu cạn ly, kệ bà ấy.”

Cô cũng gượng cười, cạn ly với ông.

Trên bàn toàn là những món ăn dân dã, có măng, trứng, rau và canh đậu hủ.

Tiểu Khả lần lượt nhìn những món ăn trên bàn, bĩu môi: “Toàn là những món con không thích, con muốn ăn gà quay.”

Lý Lam tức giận trừng mắt: “Con nghĩ con là thiên kim tiểu thư sao, muốn ăn cái gì là có cái đó, gà quay không cần tiền chắc?” Bà ta lấy đũa gắp rau vào trong chén: “Lại đây ăn cơm.”

Tiểu Khả buông đũa, chu miệng hừ một tiếng.

Không khí có chút ngượng ngùng, Lô Hữu Chính cười nói: “Này... để bố cho tiền con đi mua.”

Ông còn chưa kịp móc ra Lý Lam đã ngăn cản: “Ông kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tiền sinh hoạt mỗi ngày còn chưa thấm vào đâu, tiền đâu để đóng học phí cho tụi nó hả?”

Nét mặt già nua của Lô Hữu Chính đỏ bừng, một bàn tay vẫn đang đặt trong túi.

Lô Nhân không muốt nổi cơm, cổ họng dường như nghẹn lại. Cô khẽ cong khóe miệng, nói: “Mợ, mợ đừng lo lắng, tiền học phí đến lúc đó con sẽ gửi ạ.”

Sắc mặt Lý Lam lập tức thay đổi. “Ai nha, mợ không có ý này...”

“Không sao ạ.” Lô Nhân mỉm cười lấy trong bóp ra 100 đồng, nói: “Tiểu Khả, đi mua gà quay đi.”

Cặp mắt tiểu Khả sáng lên, nhận tiền chạy đi.

Lý Lam vội hỏi: “Xem cháu kìa, cái gì cũng nuông chiều nó thì hỏng mất. Những món này có hợp khẩu vị của cháu không? Nếu không thì ngày mai mợ sẽ làm món khác.”

Lô Nhân: “Không cần đâu ạ, như vậy được rồi.”

Kết thúc cơm tối đã tám giờ hơn, cô mở hành lý, bên trong hơn phân nửa là đặc sản ở Chương Châu, phòng này là của hai đứa em họ.

Cậu và mợ vẫn ngủ ở phòng cũ, còn tiểu Khả và đại Khả ngủ ở trong kho. Lô Nhân trở về khiến cho cả gia đình cậu bị thiếu chỗ ngủ.

Ở đây không được náo nhiệt giống như Chương Châu, càng về đêm càng vắng lặng, Lô Nhân đi rửa mặt.

Lúc đi ra cô gặp tiểu Khả đang mở rương hành lý của mình, Lô Nhân âm thầm nhíu mày, cũng không lập tức ngăn cản.

Đại Khả thấy cô đi ra thì giơ thứ mỹ phẩm trong tay lên, mắt sáng lấp lánh: “Chị, sao chị lại có thứ đồ này? Trong ký túc xá của trường em hiếm lắm mới có người sử dụng thương hiệu này, nghe nói mắc lắm ạ... Em có thể thử nó không?”

Lô Nhân vừa lau tóc vừa cười nói: “Kỳ thực tuổi của em không thích hợp với những thứ này...”

Còn chưa nói xong Lý Lam đã xuất hiện: “Không mau trả lại cho chị, không thấy chị đang tức giận sao?”

Lô Nhân sửng sốt: “Không ạ, nếu em nó thích thì cứ lấy đi, cháu về Chương Châu mua lại.”

Đại Khả vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó chạy về phòng mình, Lý Lam đi qua kéo tay tiểu Khả, do dự chớp mắt một cái: “Ôi! Nhân Nhân, đây là quần áo của cháu sao?”

Nói xong liền cầm chiếc áo len màu nâu lên hỏi: “Hình như là thương hiệu cao cấp?” Lại nhìn cô một cái: “Còn trẻ sao lại chọn màu thế này?”

Lô Nhân: “Dùng để chống ấm cho nên cháu không nghĩ nhiều.”

Lý Lam sờ sờ vật liệu may mặc: “Xem ra rất ấm.”

“Chiếc áo này cháu chỉ mới mặc vài lần, nếu mợ không ngại thì có thể cầm đi ạ.”

“Như thế sao được?”

“Không sao.” Lô Nhân cười.

Rốt cuộc cũng qua chín giờ tối.

Lô Hữu Chính từ trong nhà đi ra, tắt đèn ngủ.

Mãi cho đến khi phòng tối tăm, Lô Nhân vẫn cứ cảm thấy không chân thực. Chỗ này thật xa lạ, giống như cô chưa từng sống ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play