“Quỷ Ảnh, đi ra!”Lê Phi Kì ra lệnh một tiếng, một Hắc y nhân xuất hiện ở Ngự thư phòng.
“Hắn là ai?”Lê Phi Tuyệt nhìn thấy nam tử xa lạ trước mắt.
“Vương gia, ngài không biết thuộc hạ sao?” Nam tử tên Quỷ Ảnh đứng lên, liền biến thành bộ hạ tối thân cận của Lê Phi Tuyệt — thủ lĩnh Hắc y nhân.
“Ngươi, là ngươi! Sao có thể?”Lê Phi Tuyệt không dám tin bộ hạ mình vẫn tin cậy không biết khi nào lại trở thành người của Lê Phi Kì.
” Quỷ Ảnh là ám vệ của ta, hắn am hiểu nhất chính là dịch dung, bộ hạ của ngươi đã sớm bị Quỷ Ảnh thủ tiêu, nhưng ngươi vẫn không phát hiện mà thôi.”
“Ha ha ha ~~~ hảo Lê Phi Kì!”Lê Phi Tuyệt điên cuồng.
“Tề Hiên, giải hắn xuống!” Sau khi Lê Phi Tuyệt bị Tề Hiên mang đi, Lê Phi Kì vẫy lui mọi người, Ngự thư phòng chỉ còn Gia Luật Văn Tu cùng Nhan Tuấn.
“Da Luật vương tử, lần này đa tạ tương trợ của ngươi.”
“Hoàng thượng, chúng ta đều sắp là người một nhà, còn khách khí như vậy làm gì!” Gia Luật Văn Tu ảo tưởng hắn cùng Lê Phi Dật cuộc sống tương lai tốt đẹp.
“Ha hả, nói đúng a!”Lê Phi Kì cười gượng, nghĩ thầm nếu Tiểu Dật biết ta bán hắn thì có thể giết ta hay không?
“Phi Kì, ngươi triệu hồi Hứa Như Hành về đi, Tiểu Dật chưa tới Giang Nam, ta đã triệu hắn trở lại, hiện tại đang trên đường về.”
“Ân. Hiện tại trời còn chưa sáng, đều trở về ngủ tiếp một lát đi.”
Nhan Tuấn cùng Gia Luật Văn Tu rời đi, Lê Phi Kì nhu nhu cái đầu phát đau, ngồi xuống ghế.
” Quỷ Ảnh.”
“Có.” Quỷ Ảnh xuất hiện.
“Đem chứng cứ mưu phản của Thanh Trữ Vương ngươi tìm được trình cho Trẫm nhìn xem.”
“Vâng” Quỷ Ảnh trình lên chứng cớ.
“Hảo, lui xuống đi.”
Ngày kế khi lâm triều, Lê Phi Kì đem chứng cứ mưu phản của Lê Phi Tuyệt cho chúng thần xem qua, hơn nữa tuyên bố biếm Lê Phi Tuyệt thành thứ dân, sung quân biên cương, trọn đời không được vào kinh. Mặc dù có rất nhiều đại thần cố ý muốn xử trảm Lê Phi Tuyệt, nhưng Lê Phi Kì niệm tình huynh đệ, để cho hắn một con đường sống.