Khi Tần Thủy Tâm nghe Giáo chủ nói phải thanh lý môn hộ lập tức phản ứng lại, nàng nhanh chóng đứng lên, rút kiếm đâm về phía Ảnh Thương đang đi tới.
“Giáo chủ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngoan ngoãn theo các ngươi trở về chịu chết? Nằm mơ!”
“Nguyệt hộ pháp, ngươi cho là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chủ nhân sao?”Ảnh Thương cùng Tần Thủy Tâm bắt đầu giao đấu.
“Kia phải thử một chút mới biết được, ngươi chính là Phược Nguyệt thánh thủ, nói cho ngươi biết một sự kiện, Chú Nguyệt thánh thủ hợp tác với ngươi chính là bị ta đưa vào thiên lao, bằng không ngươi cho là Hoàng thượng sao biết hắn là người của Phệ Nguyệt giáo? Ha ha ha!”
“Ngươi!”Ảnh Thương phẫn nộ, “Vậy đừng trách ta ra tay vô tình! Ngươi tự tìm!”
Ảnh Thương cùng Tần Thủy Tâm triền đấu, mà Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo đã mang theo Tiêu Vũ Lạc ra cửa.
“Uy, ngươi cứ đi như vậy a? Một mình hắn có thể được không?”Tiêu Vũ Lạc lo lắng quay đầu nhìn về phía trong phòng.
“Ta tin tưởng hắn.”
“Phi Kì nói với ta, người bắt ta đi chính là tà giáo, cũng là người xấu, nhưng ta thấy các ngươi cũng không khi dễ ta a, vì sao các ngươi phải làm như vậy?”
“Cứu người. Đi thôi.” Y nói xong liền ôm lấy Tiêu Vũ Lạc, một trận gió giống như lao về phía Hoàng cung, đưa hắn đến cửa cung liền không thấy bóng người.
Tiêu Vũ Lạc mờ mịt đi vào Hoàng cung, vừa rồi có người nọ bên cạnh thì vẫn thấy an tâm, hiện tại một người, hắn lại nghĩ tới chuyện mình trúng độc tình, đôi mi thanh tú nhăn lại cúi đầu đi .Trong chốc lát, hắn ngẩng đầu, vỗ vỗ mặt mình, không thể để cho Phi Kì cùng Tuấn biết, một tháng còn lại này, ta sẽ cùng bọn họ khoái hoạt trải qua.
Sau khi Lê Phi Kì trở lại Hoàng cung liền một mực ở trong Ngự thư phòng, trong lòng y đã biết Hắc y nhân lần này là ai phái tới, nhưng không có chứng cớ, cũng không biết Lạc Nhi bị nhốt ở đâu, nếu tùy tiện hành động, chỉ sợ gã sẽ chó cùng rứt giậu thương tổn Lạc Nhi.
Ngay khi y trầm tư suy nghĩ, một phi tiêu cột tờ giấy cắm trên bàn, y gở xuống tờ giấy, thầm nghĩ lần này lại là chuyện gì, khi y ở ra thì run rẩy, chẳng qua lần này vì rất cao hứng, tờ giấy viết: Hoàng hậu đã được giáo ta cứu ra từ biệt viện Thanh Trữ Vương, hiện tại đã đưa đến cửa cung, để trao đổi, thỉnh Hoàng thượng phóng thích giáo chúng của giáo ta, từ nay về sau hai bên không thiếu nợ nhau, dù sao Hoàng thượng cũng không nguyện ý thiếu ân tình của ta đi!
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã về rồi!”Lê Phi Kì vừa định ra Ngự thư phòng đi đón Tiêu Vũ Lạc, Tiểu Bảo lại đột nhiên vọt vào Ngự thư phòng hô to, ngay cả hành lễ cũng quên.
“Lạc Nhi!”Lê Phi Kì cũng không chú ý Tiểu Bảo lỗ mãng, mau chóng chạy ra, ra khỏi cửa thì thấy Tiêu Vũ Lạc từ từ đi về phía y.
“Phi Kì!”Tiêu Vũ Lạc cũng thấy được Lê Phi Kì, kích động tiến lên lao vào ôm ấp của y.
“Lạc Nhi, ngươi có khỏe không? Bọn họ có làm gì ngươi không ? Mau để cho ta xem xem.”Lê Phi Kì sờ tới sờ lui trên người Tiêu Vũ Lạc ở trước mặt Tiểu Bảo cùng thị vệ, khiến hắn ngượng ngùng nhắm thẳng trong lòng Lê Phi Kì mà trốn.
“Phi Kì, đừng như vậy, ta không sao.” thanh âm Tiêu Vũ Lạc xấu hổ từ trong lòng Lê Phi Kì truyền đến.
“Hảo, không sao là tốt rồi.”Lê Phi Kì buông tâm.
“Phi Kì, ta mệt quá, muốn đi nghỉ ngơi một lát.”Tiêu Vũ Lạc cảm giác độc dược trong cơ thể cũng không gây đau đớn, nhưng không biết vì sao lại rất mệt.
“Đến Thiên điện của Ngự thư phòng ngủ một hồi đi, ta cùng ngươi.”Lê Phi Kì ôm lấy hắn đi vào Thiên điện, giúp hắn nằm xuống.
“Ân, hảo.”Tiêu Vũ Lạc vừa nằm xuống liền nhắm mắt lại ngủ.
Lê Phi Kì ngồi bên Tiêu Vũ Lạc, lấy tờ giấy vừa rồi ra nhìn nhìn, nghĩ thầm Phệ Nguyệt Giáo này thật quái lạ, chẳng lẽ đã quên lần trước chính là bọn họ ám sát Lạc Nhi rồi bắt hắn đi? ! Nhưng bọn họ lại vì sao muốn ám sát Lạc Nhi? Nếu muốn ám sát Lạc Nhi thì cần gì phải buông tha cơ hội tốt như vậy? Việc này có điểm kỳ hoặc, người của Phệ Nguyệt giáo là Tần Mộ bắt lấy, cũng là Tần Mộ nói hắn là thích khách, hắn mặc dù không có phủ nhận, nhưng là không có thừa nhận, chẳng lẽ là Tần Mộ ~~~
“Tề Hiên, truyền khẩu dụ của Trẫm, thả người của Phệ Nguyệt giáo trong mật thất ra.”
“Hoàng thượng? Vâng, thần tuân chỉ.” Tề Hiên ngây ra một lúc liền đi thả người.