Khi Tiêu Vũ Lạc đang ngủ đến hôn thiên ám địa, cảm giác được có chất lỏng rót vào miệng, ấm áp ngọt ngào. Mơ mơ màng màng mở to mắt, hắn nhìn thấy mặt Tần Thủy Tâm, máu từ cánh tay nàng đang chảy vào miệng của hắn, dọa hắn bật người ngồi dậy, đưa tay che miệng lại, run rẩy chỉ vào nàng nói: “Ngươi, ngươi cho ta uống cái gì hả?”Hắn nghĩ thầm thứ ấm áp vừa rồi sẽ không là máu của nàng đi? !
“Yêu, tỉnh rồi a.”Tần Thủy Tâm nhìn bộ dáng Tiêu Vũ Lạc thất kinh thì cười lạnh, “Là máu của ta.”
“Thật là máu của ngươi? Thật ghê tởm ~~~”Tiêu Vũ Lạc che miệng nôn khan, “Vì cái gì?”
“Vì cái gì? Bởi vì ta muốn ngươi chết!” Tần Thủy Tâm bóp chặt cằm Tiêu Vũ Lạc, đem một viên dược màu đỏ nhét vào miệng hắn, bắt hắn nuốt xuống.
“Ngươi lại cho ta ăn cái gì?”
“Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn.”
“Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn? Độc dược?”Tiêu Vũ Lạc khẩn trương, sẽ không thật sự là độc dược đi?
” ha ha ha ~~~ bằng không ngươi cho là cái gì? Nói cho ngươi biết, Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn vốn là độc dược có độc tính rất nhỏ, nhưng vừa rồi ngươi uống máu của ta, Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn gặp máu sẽ thành độc dược độc nhất, hơn nữa không có giải dược. Bất quá yên tâm, ngươi sẽ không chết ngay lập tức, độc này sẽ một ngày một ngày chậm rãi thẩm thấu, lan tràn đến toàn thân của ngươi, một tháng sau mới có thể độc phát tử vong, như vậy ta cũng có thời gian hảo hảo chuẩn bị một chút.”
“Ngươi!”Tiêu Vũ Lạc phẫn nộ, “Ngươi rốt cuộc vì sao muốn làm như vậy, vì cái gì nhất định muốn đẩy ta vào chỗ chết?”
“Bởi vì ngươi! Bởi vì ngươi, Phi Kì chưa bao giờ nhìn ta, cũng chưa bao giờ chạm qua ta, ngươi cướp đi tình yêu của y, cướp đi vị trí Hoàng hậu, cướp đi tất cả vốn nên thuộc về ta! Ta hận ngươi! Chỉ cần không có ngươi, y nhất định sẽ yêu ta, Hoàng hậu cũng sẽ là ta, ha ha ha, cho nên ngươi chết đi!” bộ dáng Tần Thủy Tâm có điểm điên cuồng.
“Nói bậy!”Tiêu Vũ Lạc rống to, “Ngươi rõ ràng đã có hài tử của Phi Kì!”
” Hài tử? Ha ha ha,nói ngươi ngu ngốc hay là đáng thương a, ngươi vẫn nghĩ rằng y phản bội ngươi sao? Nói cho ngươi, đứa nhỏ này là của ta cùng Phi Tuyệt, bất quá, sau này nó chính là đứa nhỏ của ta cùng Phi Kì, là Thái tử Tản quốc! Ha ha ha ~~~”
“Ngươi! Ngươi căn bản là không thương Phi Kì!” Tiêu Vũ Lạc có điểm không thở nổi.
“Câm miệng, ngươi thì biết cái gì? !” Tần Thủy Tâm cho hắn một cái tát.
“Ngươi không thương Phi Kì, nếu ngươi thương y sẽ không cùng người khác phát sinh quan hệ, lại càng không muốn lừa gạt y!”
“Ngươi câm miệng cho ta!”T ần Thủy Tâm giơ lên tay lên tát lần thứ hai.
“Ta sẽ nói! Ngươi không thương Phi Kì, không thương Phi Kì, không thương ~~~, khụ khụ!”Tiêu Vũ Lạc không thể mở lại khẩu, bởi vì Tần Thủy Tâm bóp cổ hắn.
“Đừng cho là ta không dám giết ngươi, cẩn thận ta cứ như vậy vặn gạy cổ của ngươi!”Tần Thủy Tâm hung ác nói.
“Phải không? Vậy ta muốn xem ngươi có bản lãnh này hay không!”
“Ai?”Tần Thủy Tâm nhanh chóng xoay người, cảnh giác nhìn ra cửa.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, người đi vào đúng là Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo, y như trước vẫn che mặt, ngược sáng đứng ở cửa.
“Buông hắn ra, Nguyệt hộ pháp.” Y lạnh lùng mở miệng.
“Giáo chủ? Sao có thể?”Tần Thủy Tâm quá mức khiếp sợ nên nhất thời sửng sốt, bất giác buông lỏng tay ra.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ ~~~”Nàng buông lỏng tay, Tiêu Vũ Lạc liền ho đến đỏ bừng mặt.
“Như thế nào, nhìn thấy bổn tọa thì không biết hành lễ sao?” Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo tản mát ra hơi thở sắc bén.
“Thuộc hạ bái kiến Giáo chủ.”Tần Thủy Tâm rốt cục phản ứng, vội vàng quỳ xuống.
“Ngươi thật ra lá gan càng lúc càng lớn a, muốn giết Hoàng hậu sao? Ngươi muốn khiến cho Phệ Nguyệt giáo cùng hoàng gia đối địch phải không? Ân? Sao không nói?”
“Thuộc hạ ~~~” Trên lưng Tần Thủy Tâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sát khí của Giáo chủ tràn ngập cả phòng, làm cho nàng không thở nổi.
“Ảnh Thương, đem nàng mang về, bổn tọa phải thanh lý môn hộ.”Y đi hướng Tiêu Vũ Lạc, vươn tay, “Làm cho Hoàng hậu bị dọa sợ, thỉnh cho phép thảo dân tiễn Hoàng hậu hồi cung.”
Tiêu Vũ Lạc ngốc lăng cầm bàn tay trước mặt hắn , trong nháy mắt nảy lên cảm giác quen thuộc. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo, nhìn một hồi lâu, sau đó lắc đầu, lại lắc đầu, nghĩ thầm hẳn là mình lỗi giác, sao y có thể là Tuấn? Thanh âm cũng không giống nhau, ân, khẳng định là lỗi giác.