Nhan Tuấn tiễn Tiêu Vũ Lạc hồi cung xong lập tức về chỗ Ảnh Thương, quả nhiên Ảnh Thương đã đem Tần Thủy Tâm chế ngự.
“Các ngươi làm sao biết nơi này?”Tần Thủy Tâm quỳ trên mặt đất.
“Truy Tung hương.”Ảnh Thương lạnh lùng nói.
“Mang về Quỳnh Thủy lâu.”Nhan Tuấn hạ lệnh xong xoay người rời đi.
“Vâng”
Trên cửa Quỳnh Thủy lâu treo bài tử “Hôm nay ngừng kinh doanh”, bên trong đang tiến hành thẩm lí và phán quyết đối voi18 đám người phản giáo Tần Thủy Tâm.
“Ảnh Thương, huyết tế.”
“Vâng”
“Chậm đã, các ngươi không thể giết ta, ta chết, Hoàng hậu cũng không sống được!”
“Có ý gì?”
“Ha ha ha, Giáo chủ ngươi còn không biết tiểu tiện nhân kia đã trúng độc đi, hơn nữa trúng chính là Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn, đây chính là độc dược độc môn của Phệ Nguyệt giáo nga, đến lúc đó Phệ Nguyệt giáo vẫn sẽ kết thù với hoàng gia!”
“Hừ, Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn chỉ cần có của giải dược Giáo chủ thì không sao.”Ảnh Thương hừ lạnh.
“Ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngốc như vậy sao? Đừng cho là ta không biết, Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn gặp huyết sẽ là độc dược độc nhất, hơn nữa vô dược khả giải, tiểu tiện nhân kia uống huyết của ta, ta chết, hắn sẽ lập tức độc phát tử vong, chỉ có ta sống thì hắn còn có thể sống một tháng, khụ khụ ~~”
“Lặp lại lần nữa!”Nhan Tuấn bóp cổ Tần Thủy Tâm, hai mắt lửa giận thiêu đốt.
“Ta chết, hắn cũng phải chết!”Tần Thủy Tâm đột nhiên ra tay đánh tới Nhan Tuấn, Nhan Tuấn chợt lóe, cái khăn đen che mặt bị kéo xuống.
“Là ngươi!”Tần Thủy Tâm ngạc nhiên, nàng vẫn nghi ngờ Giáo chủ là Thanh Viễn Vương, “Trách không được ngươi để ý tiểu tiện nhân kia như vậy! Ha ha ha, thật sự là buồn cười, cái gì cùng hoàng gia kết thù, cuối cùng vẫn là vì tiểu tiện nhân kia!”
Nhan Tuấn cho nàng một cái tát liền ném nàng xuống đất, hai mắt đỏ đậm, âm trầm nói: “Ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Ảnh Thương, cho nàng ăn Thực Tâm đan, cắt đầu lưỡi của nàng, ném vào Vạn Nghĩ quật.”
“Không cần! ~~~”Tần Thủy Tâm kêu thảm thiết xong thì hôn mê, không thể đối mặt với khổ hình sống không bằng chết.
“Ảnh Thương, giao nàng cho thủ hạ của ngươi xử lý, ta có sự tình khác trọng yếu hơn cần ngươi đi làm.”
“Vâng, chủ nhân.”
” Hiện tại ngươi lập tức đến Giang Nam Vu Nguyên sơn tìm Môn chủ Vu Y môn Lí Ngự Phong, chỉ có hắn mới có biện pháp cứu Vũ Lạc.”
“Nhưng thuộc hạ nghe nói người này tính cách cổ quái, chỉ cứu người mà mình cảm thấy hứng thú.”
“Hắn thiếu ta một cái nhân tình, ngươi cầm ngọc tiêu này đi, hắn nhất định sẽ đáp ứng.”
“Vâng, thuộc hạ cáo từ.”
Sau khi Ảnh Thương rời đi, Nhan Tuấn vội vàng chạy về Hoàng cung, chuyện Vũ Lạc trúng độc không thể để cho Phi Kì biết, bằng không sẽ trở nên không thể vãn hồi.
Ngày tháng trôi đi, Tiêu Vũ Lạc trúng độc đã qua bảy ngày. Hôm nay, tuy rằng bên ngoài rất lạnh, nhưng ánh nắng tươi sáng, không khí tươi mát, Tiêu Vũ Lạc tản bộ ở Ngự hoa viên, đột nhiên một trận đầu váng mắt hoa đánh úp lại, bất ngờ không kịp đề phòng ngã ra sau, may mắn có Tiêu Thần Phong đúng lúc tiếp được hắn.
“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?”
“Ta hơi chóng mặt, ngươi dìu ta trở về đi.”
“Hảo.”
Mới vừa trở lại Phượng Dạ cung, Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn đã tới rồi.
“Lạc Nhi, ngươi làm sao vậy, sao sắc mặt kém như thế? Tiểu Bảo, đi thỉnh Vương thái y đến.”
“Không có việc gì, ta chỉ choáng váng mà thôi.”
Chỉ chốc lát sau, Vương thái y liền mang dược liệu đến đây.
“Cựu thần tham kiến Hoàng thượng.”
“Miễn, miễn, mau xem Lạc Nhi thế nào .”
“Vâng” Vương thái y bắt đầu bắt mạch Tiêu Vũ Lạc, sau đó sắc mặt càng ngày càng âm trầm, hơn nữa không ngừng lắc đầu, cùng lúc đó trong lòng Nhan Tuấn cũng càng ngày càng trầm trọng, mà Tiêu Vũ Lạc nghĩ thầm có phải đã không lừa được nữa?
“Lạc Nhi thế nào?”Lê Phi Kì nhìn thấy sắc mặt Vương thái y thì hết hồn.
” Mạch tượng của Hoàng hậu nương nương rất không ổn định, có dấu hiệu trúng độc, cựu thần vô năng, không biết là độc gì.”Vương thái y vừa nói vừa lén nhìn Lê Phi Kì, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Cái gì? Trúng độc?”Lê Phi Kì bắt lấy cổ áo Vương thái y, “Vậy Lạc Nhi cùng đứa nhỏ sẽ thế nào?”
“Trước mắt còn không sao. Chính là độc này thật là kỳ quái, tựa hồ là từng chút lan tràn, chỉ sợ ~~~”Vương thái y không dám nói nữa.
“Chỉ sợ cái gì? Cứ nói đừng ngại!” Lê Phi Kì lo lắng vạn phần, trên trán đã lộ gân xanh.
“Chỉ sợ thời gian của nương nương không còn nhiều lắm, nhiều nhất không vượt qua một tháng.” Vương thái y một hơi nói xong.
“Cái gì? Một tháng? Ngươi nói Lạc Nhi chỉ còn lại thời gian có một tháng?” Lê Phi Kì không thể tin được trước mắt là chuyện thật, bắt lấy Vương thái y lắc mạnh.
“Vâng ~~~”Vương thái y lung lay như lá trước cuồng phong.
“Phi Kì, ngươi bình tĩnh một chút. Vương thái y, ngươi lui xuống trước đi.”Nhan Tuấn đè lại Lê Phi Kì.
Vương thái y như được đại xá, nhanh như chớp chạy ra Phượng Dạ cung.
“Bình tĩnh? Lạc Nhi chỉ có thời gian không đến một tháng, ngươi kêu ta làm sao bình tĩnh?”
“Ngươi là Hoàng thượng, nếu ngươi rối loạn, tất cả mọi người sẽ loạn theo, hiện tại việc trọng yếu nhất là chiếu cố tốt Vũ Lạc cùng tìm thuốc giải.”
“Phi Kì, ngươi không cần như vậy, ta sẽ không sao đâu.”Tiêu Vũ Lạc bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của Lê Phi Kì.
“Lạc Nhi!”Lê Phi Kì run rẩy ôm lấy Tiêu Vũ Lạc.