Việc thông báo người mẫu lần này , đại diện cho công ty cũng như cho Việt Nam cùng các người mẫu có tên tuổi khác sang tham
dự tuần lễ thời trang Paris đến nay cũng đã có kết quả . Đây
bàn đạp mới cho tương lai của bất kì người mẫu nào nếu được
chọn , hai năm trước vì sự cố Ngọc Quỳnh đã bỏ lỡ cơ hội và
bản thân cô rất trông chờ vào điều này .
Chỉ
còn chưa đầy 5 phút nữa thôi , thông báo sẽ được đưa đến , Ngọc Quỳnh cứ đi đi lại lại thấp thỏm lo lắng không yên , măc dù
Hoàng Nhi đã bảo bình tĩnh đừng lo lắng , ngoài cô ra thì công
ty còn ai xuất sắc hơn nửa chứ .
-Chụy có thông báo rồi nè mấy cưng ! – giọng chị quản lí cố nén lại để che đi cái giọng trầm ấm
của đàn ông còn sót lại trong cơ thể .
Ai nấy
đều nhìn phòng bì màu trắng trên tay chị mà hồi hộp , hẳn
rằng ai củng đang chờ đợi sẽ có tên mình trong đó .
-E hèm ! Người có tên trong này là Ngọc Quỳnh .
Đôi mắt cô sáng lên như nghe thấy tên mình , cơ hội này cô đã chờ
đợi rất lâu rồi bốn năm qua cô luôn ao ước có thành tích để
được tham gia một show diễn lớn tầm cở như thế này . À không
phải nói là đây chính là một ước mơ cũng bất kì ai đang theo
nghề người mẫu .
-Nhưng , Ngọc Quỳnh à , thật tiếc cho em là khi các sếp họp lại đã
đưa ra lựa chọn cô người mẫu vừa kí hợp đồng vào công ty để
thay em , so ra với cô gái đó có kinh nghiệm và thành tích nổi
trội hơn em rất nhiều .
-Chị chuyện này là sao ? Vả lại sao để một người mới vào thay vị trí của em ? Có
công bằng không ? – khóe mắt Ngọc Quỳnh cay xòe , tay nắm chặt
hai vai của chị Quản lí nếu thay vào đó là một cô gái thật
sự có thể vì đau mà thét lên rồi .
-Ngọc Quỳnh , em bình tĩnh đi cơ hội còn nhiều mà .. không sao đâu em .
Ngọc Quỳnh không thể nào đứng đó chịu đựng thêm được nữa , bao
nhiêu tâm huyết cống hiến cho con đường nghệ thuật này. Chịu
biết bao nhiêu áp lực từ gia đình cho đến việc học vậy mà giờ đây đã tan biến tất cả chỉ vì một hợp đồng vừa kí kết với
một người mẫu khác và một lần nửa người cướp đi cơ hội của
cô không ai khác chính là Uyển Nhi , chuyện này với cô thật
không công bằng . Cô không kìm được nữa khóc vỡ òa chạy ra khỏi công ty .
-Con mệt thì về nhà nghỉ ngơi chút đi , mẹ có lẽ cũng nhớ con
lắm . – Ba Đăng Khôi cũng mệt mỏi không kèm nhưng vẫn dùng lời
nói ân cần nhất để trã lời con trai của mình .
-Ba cứ lo , ma ma đã sang Anh du lịch từ tuần trước rồi ạ .
-Trời ơi , ta lại thất hứa với mẹ con nữa rồi . – mi mắt ba Đăng Khôi sụp xuống , thở dài .
-Ba à , phu nhân của chúng ta không nhỏ nhen đến thế đâu . – Đăng Khôi cười mĩm .
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con , ba Đăng Khôi không phải một người thích áp đặt con cái .
Thấy vậy ông liền hiểu ý đưa hiệu “ bảo con cứ ra ngoài nghe
máy” . Đăng Khôi cúi nhẹ đầu chào ra khỏi phòng làm việc .
“ Anh nghe”
“ Anh có biết Ngọc Quỳnh thường đi đâu không ?”
“Sao , Quỳnh xảy ra chuyện gì à”
“ Em sẽ nói anh sau , bây giờ cần phải tìm chị ấy trước đã .
Lúc nãy em đuổi theo nhưng ra đến cửa lại mất dấu . Không biết
chị ấy đi đâu nửa”
Đăng Khôi không phản kháng ngược lại còn ôm Ngọc Quỳnh trong lòng
rất chặt , cứ để cô được khóc thoải mái như một đứa con nít
mới lên ba bị cướp mất cây kẹo ngọt trên tay mà khóc không
ngừng …
Sau trận khóc thật đã , giờ đây
tâm trạng Ngọc Quỳnh củng đã khuây khỏa hơn nhiều . cô ngồi trên thành sân thượng , tóc xõa buông thả theo gió bay phới môi cong
cười mĩm . Ít ra bây giờ ở bên cạnh một người như thế cô cảm
thấy ấm áp hơn giờ hết .
Ngọc Quỳnh uống một ngụm cà phê đôi mắt hướng ra phía xa xa ánh chiều tà :
-Có lẽ , ba mình nói đúng , mình nên tập trung vào một ngành kinh
tế rồi sau này phụ giúp ba quản lí sự nghiệp thì có lẽ
thích hợp hơn .
-Ngọc Quỳnh mà mình quen biết , dễ dàng từ bỏ như vậy sao . Chẳng phải cậu chẳng bao giờ để thua ai sao ?
-Mình …!
Tiếng chuông điện thoại từ Đăng Khôi vang lên cắt ngang cuộc nói
chuyện của hai người , Đăng Khôi đưa tay ra hiệu “ im lặng” .
Cùng Đăng Khôi tay trong tay đi cùng nhau như thế này khiến Ngọc Quỳnh càng muốn ở bên cạnh Đăng Khôi mà thôi , cô càng hi vọng rất
nhiều , tuy bây giờ không biết Đăng Khôi đang dẫn cô đi đâu , mặc
kệ cứ như này là đủ với cô ...
---
Đôi mắt mõi mệt , nó ngủ đi lúc nào không hay cho đến khi tỉnh
dậy thì một màu đen trước mặt . Đưa tay quờ quạng tìm điện
thoại xem giờ , nó níu mày vương mình ngồi dậy .
-Ợ ! Hoàng Long , tôi nói cho anh biết anh là của tôi . Ngoài tôi ra thì cấm đứa con gái nào được phép nói YÊU anh nghe không hả . – Nó túm lấy cổ áo của Anh mà gằng từng chữ đe dọa , giọng
nói say sỉn .
-Còn nữa … Ợ … Anh đó …Ợ
Nó chưa kịp nói hết thì làm ngay một bãi lên người anh , rồi lăn
đùng ra sàn mà ngủ , đã thế miệng không ngừng lẩm bẩm “ Hoàng Long saranghe , Hoàng Long em yêu anh , em thích anh…” không ngừng .
-Ha ha , thật là khi tao nghĩ về ngày hôm đó
tao không thể nào mà nhịn cười được Long à . – Quốc Huy như
được mùa vừa cười vừa chọc anh không ngừng.
-Còn nữa , còn nữa anh – Hoàng Nhi xoay sang nhìn Quốc Huy hí hững .
-Anh nhớ cái vụ lúc mà anh hai bế cậu ấy vào nhà không . ha ha .
Cả bọn nhíu mày ngẫm nghĩ gì đó , còn anh thì mặt như ăn phải
ớt đang tức giận nhưng không thể làm gì được . Nó ngồi đưa tay
lên cắn hồi hộp mặt thộn ra cố nhớ hôm đó mình làm gì mà để bây giờ mọi người nhắc lại lại hào hứng như thế này .
-À là Minh Anh , cậu cưỡng hôn Hoàng Long đấy! Có nhớ không . – Ngọc Quỳnh nói một mạnh .
-Nè , nè mọi người đừng có thấy em không nhớ gì lại chế linh tinh linh ta ra . – Nó xua tay phân bua . - Em không có làm như vậy đâu – nó lắc đầu lia lịa nhìn anh .
-Em không tin
thì cứ hỏi thằng Long , nó bị cưỡng hôn mà . Chắc nó biết rõ lắm . – Đăng Khôi củng hùa theo mà dìm nó .
Thái độ nó vậy càng làm cho mọi người hào hứng mà cười không
ngớt , anh đưa xoa mái tóc nó cứ tưởng sẽ dổ dành nó chửa
ngượng hộ nào ngờ anh vừa vuốt tóc tay kia thì bụm miệng nín
cười .
-Mọi người chọc em hoài hà , không uống nữa . Em đi ngủ đây 11 giờ rồi mai đi học nửa . – nó nói rồi
ba chân bốn cẳng lật đật chạy lên phòng để che đi sự ngượng
ngùng của mình .
“ ha ha ha” lên tới phòng rồi nó vẫn nghe thấy tiếng cười của mọi người ở dưới nhà …