Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Nàng cũng quá nóng lòng đi! Lâm Nhất nghĩ vậy nhưng không thể nói ra, hắn cũng không tiện đi tra xét cơ thể của đối phương.

- Ta cũng không biết là nguyên nhân gì! Tu luyện cùng một đạo lý với chuyện luyện võ, cần chú ý tiến hành theo chất lượng, có thể là còn chưa tới lúc à?

Suy nghĩ một lát, Lâm Nhất nói thế. Nghĩ tới trước đây, mình chẳng phải cũng bối rối sao?

Mộc Thanh Nhi lại không tin lời nói của Lâm Nhất, một người có tu vi cao hơn Giang trưởng lão, sao lại không hiểu rõ về những đạo lý nhập môn chứ? Nàng nghiêng đầu, trong ánh mắt đều là vẻ nghi ngờ.

Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là nhìn thẳng về phía trước, cho thấy mình không thẹn với lương tâm.

- Đây là công pháp Giang trưởng lão cho ta, ngươi xem giúp ta, có phải là do biện pháp tu luyện của ta không đúng hay không?

Rơi vào đường cùng, Mộc Thanh Nhi lấy ra một mảnh da thú, phía trên viết đầy chữ, hẳn là Giang trưởng lão đặc biệt chép lại cho nàng.

- Cái này không tốt lắm đâu! Công pháp không thể truyền ra ngoài.

Lâm Nhất lắc đầu nói.

- Giang trưởng lão đã nói là không sao!

Mộc Thanh Nhi đặt tấm da thú ở trên bàn, mím môi một lát mới nói:

- Ngươi xem giúp ta là được, đừng lòng dạ hẹp hòi như vậy!

Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là cầm lấy tấm da thú. Cái này hẳn là công pháp tu luyện của Giang trưởng lão, ngay cả một cái tên cũng không có, phía trên chỉ có một vài pháp môn điều tức vận khí, hẳn là công pháp nhập môn của kỳ Luyện Khí không sai. Sau khi xem xong, hắn trả lại tấm da thú.



- Công pháp không sai, ta nghĩ nàng vẫn nên kiên nhẫn tu luyện tiếp. Có câu nói nước chảy đá mòn, luyện công không thể một hai ngày là được, chuyện này không sốt ruột được đâu.

Lâm Nhất chậm rãi nói.

Trên mặt Mộc Thanh Nhi lộ vẻ thất vọng, nàng thở dài nói:

- Ngươi cùng Giang trưởng lão nói giống hệt nhau, ta cũng hiểu được đạo lý này. Nhưng tu luyện đến nay không hề có tiến triển, ta lại không tĩnh tâm được, vậy phải làm thế nào đây?

Nàng mới tĩnh tọa được mấy ngày chứ! Nhìn Mộc Thanh Nhi lớn tuổi hơn mình, tâm tính lại chẳng khác nào đứa trẻ, Lâm Nhất cười nói:

- Lúc tu luyện phải nhắm mắt yên lặng, mới có thể làm được tâm thần hợp làm một, nàng không tĩnh tâm được, làm sao nói tới chuyện tu luyện chứ?

Mộc Thanh Nhi nhăn mũi bất mãn nói:

- Ngươi mới bao nhiêu tuổi đã có tu vi cao thâm như thế, nói tới nói lui cũng chỉ làm ra vẻ người lớn.

Nói xong, nàng lại oán trách một tiếng:

- Nếu như ta bắt đầu tu luyện từ nhỏ thì tốt rồi.

Lâm Nhất sửng sốt khi bị Mộc Thanh Nhi nói vậy, lắc đầu khẽ nói:

- Ta cũng khổ sở tu luyện tám năm mới tới Luyện Khí kỳ! Nàng đã tính là gì!

Nếu như không có Tử Tinh Quả, ta tu luyện tám mươi năm, chỉ sợ cũng uổng công! Lâm Nhất xem thường khi thấy Mộc Thanh Nhi nóng nảy như vậy.

- Tám năm? Không ngờ ngươi có nghị lực như vậy!



Mộc Thanh Nhi kinh ngạc kêu lên, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, khẩn cấp hỏi:

- Vậy ngươi lại tu luyện mấy năm mới đạt đến tu vi bây giờ? Nếu như sau khi ta đạt đến Luyện Khí kỳ, tới khi nào có thể có tu vi như ngươi?

Mộc Thanh Nhi nói làm cho đầu óc Lâm Nhất choáng váng. Ta nói với nàng những điều này có tác dụng sao? Chỉ là đối phương có vẻ sốt ruột, làm cho hắn cũng không biết phải làm sao.

Lâm Nhất giơ tay lên khẽ xoa chân mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì, bàn tay lật một cái, lấy ra một bình nhỏ và để lên bàn, nói:

- Đây là một lọ Ngưng Khí đan mà ta nhận được ở Tề Vân thành, có lẽ có tác dụng đối với nàng.

Nhìn thấy bình ngọc, Mộc Thanh Nhi lập tức quên những lời mới nói, thoáng cái nhảy dựng lên cầm lấy bình nhỏ cười nói:

- Ăn vào bình đan dược này, có lẽ ta có thể đi vào Luyện Khí kỳ, cảm ơn Lâm Nhất, làm cho ngươi phiền lòng rồi, ha ha!

Nhìn Mộc Thanh Nhi đi ra ngoài giống như một cơn gió lốc, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là bây giờ Mộc Thanh Nhi không gây phiền toái, lại học được cách quấn người. Hắn lại lắc đầu, ta phiền lòng gì chứ? Chẳng qua là đúng dịp mà thôi!

Mộc Thanh Nhi cầm đan dược thì chắc cũng yên tâm tu luyện. Lâm Nhất nhớ tới mình còn có một lọ Tủy Nguyên đan, viên đan dược này có tác dụng đối với người tập võ, hẳn là Xuất Vân Tử dùng để lung lạc những du côn kia. Bây giờ bị mình cầm được thì dứt khoát giao cho hai người Nguyên Thanh.

Bất ngờ nhận được đan dược khiến hai huynh đệ vui mừng quá đỗi. Loại đan dược này không là gì ở trong mắt tu sĩ, lại là có thể giúp cho người tập võ chắc gân rèn thể, tăng trưởng chân khí trong cơ thể, tăng cao tu vi của bản thân.

Hai người không ngừng cám ơn tiểu sư thúc đã yêu mến, khiến cho Lâm Nhất thấy áy náy, trong lòng thầm nghĩ, sau này đến Đại Hạ nhất định phải lại tìm ít đan dược tặng cho bọn họ. Cho dù không thể trở thành người trong tiên đạo, trở thành võ giả hàng đầu trong chốn giang hồ cũng là chuyện tốt cho hai huynh đệ Nguyên Thanh.

Trong lúc Lâm Nhất nhốt mình ở trong phòng nghiên cứu tập luyện ngọc giản, thuyền biển của Thiên Long phái rời khỏi Tề Vân thành, chạy về phía hướng đông nam.

Bờ biển Đại Hạ càng lúc càng gần, các đệ tử trên thuyền biết được chuyện này thì cảm giác hưng phất cùng chờ mong, trên mặt của mọi người đều lộ vẻ tươi cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play