Sau khi đi thêm một tháng, trên đường bọn họ gặp một đảo nhỏ tên là “Nha”, bọn họ dừng lại mua đồ rồi lại vội vàng khởi hành. Lúc này đã qua tháng giêng. Lần này đi ra ngoài, từ khi rời khỏi Cửu Long sơn đến nay, mọi người đã đi hơn một năm.

Giờ này năm ngoái chính là khi vạn vật sống lại, sức sống lan tràn. Mà bây giờ, trong gần một năm thuyền đi trên biển, người ở trong thuyền chỉ luôn nhìn thấy sóng biển mênh mông, khiến người ta không cảm giác được mùa đã thay đổi.

Trên ban công của thuyền lâu, Hoằng An cũng mất người nói chuyện, chỉ còn một mình với vẻ mặt tịch mịch nhìn về phía xa. Những đệ tử nội môn Thiên Long phái dù sao cũng e ngại thân phận của vương gia, không muốn tiếp cận với hắn.

Kết quả là khô khan cùng buồn chán khiến Hoằng An cảm thấy cô đơn.

Sau khi đến Đại Hạ, tìm mua chút đan dược lại còn phải trở về đi, hoàng huynh chưa chắc sẽ gây khó dễ cho mình! Ngôi vị hoàng đế, quyền hành gì đó đều cách mình càng lúc càng xa vời. Dọc đường đi chòng chành, đúng là khiến cho người ta nhận hết vị đắng. Lúc này nghĩ đến, ngược lại không bằng ở trong phủ của mình, làm vương gia an nhàn vui vẻ.

Hoằng An thở dài lại nghe được phía sau có tiếng bước chân. Thấy là Mạnh Sơn cùng Tiêu Nhượng đi tới, hắn sớm mất đi sự rụt rè trước kia, nặn ra một nụ cười và chắp tay chào giống như người giang hồ vậy. Bọn họ cũng không chậm trễ, ôm quyền trả lễ. Mọi người đều ở trên một con thuyền, cả ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, nên không cần câu nệ.

Thấy Hoằng An tâm sự nặng nề, Mạnh Sơn cười nói:

- Đã sắp tới bờ, Hoằng công tử nên thoải mái mới phải chứ?

- Ha ha! Không có gì, có lẽ bị gió biển thổi lâu, trong người có chút khó chịu thôi!

Hoằng An khoát tay, vẻ mặt đã bình thường trở lại, hắn nhìn về phía Tiêu Nhượng hỏi:

- Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Tiêu đường chủ, sau khi thuyền biển đến Đại Hạ, khi nào sẽ quay về?

Những nếp nhăn trên gương mặt Tiêu Nhượng dường như đã hằn sâu hơn, chỉ có hai con mắt vẫn sáng ngời. Ông ta suy nghĩ một lát mới nói:

- Sau khi đến bờ, các đệ tử trên thuyền biển cần phải cố gắng điều dưỡng một vài ngày, thuyền biển cũng cần tu sửa một thời gian. Như vậy, ít nhất cũng phải sau ba tháng mới có thể trở về.

Mạnh Sơn gật đầu nói:



- Hoằng công tử chắc là muốn theo thuyền biển trở lại, về chuyện linh đan công tử nói, Giang trưởng lão đã nhận lời rồi nên không cần lo lắng về những chuyện này nữa.

Hoằng An gật đầu cảm ơn, có chút do dự nói:

- Ta còn muốn hỏi thêm một câu, không biết Thiên Long phái có thu nhận đệ tử như ta không?

Mạnh Sơn nghe vậy liền sửng sốt. Thiên Long phái thu một vương gia làm đệ tử, Hoằng An sẽ không phải có ý này chứ?

- Ha ha! Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Tuổi ta lớn như vậy cũng quá muộn để tập võ rồi. Ta chỉ muốn có sư phụ có tiếng tăm chỉ điểm, học chút pháp môn cho thân thể khỏe mạnh cường tráng mà thôi.

Hoằng An rất tùy ý nói.

- Ha ha! Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, sau này trở lại nói cũng không muộn!

Mạnh Sơn cười rất sảng khoái nói. Hoằng An mỉm cười, sợ giữ người lại đây làm chậm trễ việc của người ta, hắn rất thức thời chắp tay nói với hai người:

- Hai vị xin cứ tự nhiên, xin lỗi không tiếp được!

Nhìn Hoằng An đi xa, Tiêu Nhượng cảm thấy không hiểu hỏi:

- Hắn sẽ không thật sự muốn vào sơn môn của ta chứ? Trưởng lão hứa với hắn sao?

Mạnh trưởng lão lắc đầu, giọng cũng nhỏ hơn rất nhiều:

- Nếu Thiên Long phái có một vương gia làm đệ tử, nhìn như uy phong nhưng thật ra lại không phải vậy!



Hắn không muốn nói những điều này nên hỏi ngược lại:

- Thuyền biển bị cơn lốc cuốn đi ra khỏi tuyến đường an toàn ban đầu, bây giờ chúng ta đi đến chỗ nào rồi? Sao ngươi biết được phương hướng thật sự để tới Đại Hạ chứ?

Vẻ mặt Tiêu Nhượng trở nên thoải mái hơn, vỗ ngực nói:

- Trưởng lão yên tâm đi! Ta đã xem cẩn thận bản đồ đường hải, so sánh mới phát hiện mấy tháng qua, thuyền biển đã từ từ quay lại gần tuyến đường an toàn ban đầu. Một tháng sau, chúng ta nhất định sẽ đến Đại Hạ.

- Như vậy cũng tốt! Đệ tử tuy có thương vong, nhưng vẫn dẫn bọn họ tới được nơi, chuyến này thực sự không dễ dàng gì!

Trong lời nói của Mạnh Sơn có phần xúc động.

Trên mặt Tiêu Nhượng tươi cười, nói:

- Lúc trở về, theo bản đồ đường biển để đi, chỉ cần không gặp phải trận gió lốc và sóng thần giống lần trước, đường về sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nói xong, hắn suy nghĩ một lát lại chỉ tay vè phía trước...

- Tuy nhiên theo bản vẽ đường biển, phía trước phải có một hòn đảo tên là Bắc Tế đảo, phía trên hẳn sẽ có tiên nhân. Đó là nơi chúng ta nhất định phải đi qua để tới Đại Hạ. Mong trưởng lão quản lý nghiêm đệ tử, đừng để tới phút cuối cùng lại gây ra phiền toái gì, chúng ta không thể chọc nổi những người này đâu. Chỉ cần bình an qua Bắc Tế đảo là sẽ đi thẳng đến Đại Hạ.

...

Khi Lâm Nhất đi ra khỏi cửa phòng đã là đầu tháng ba.

Trong hơn một tháng, Lâm Nhất đều tập trung tu luyện, nghiên cứu tập luyện phương pháp cấm chế.

Âm Dương Ngũ Hành là trận pháp hàng đầu, biết âm dương, tranh luận ngũ hành, lại biết căn bản của trận pháp. Mà cấm chế liền do trận pháp sinh ra, cần thần thức cường đại để thôi diễn nên rất tốn tâm thần. Hắn tốn suốt một tháng cuối cùng đối với cấm chế phương pháp, cuối cùng mới nhìn ra được đường lối. Muốn thật sự nhập môn lại phải tốn nhiều thời gian hơn nữa. Lâm Nhất tự nhận mình tài trí bình thường, sau này chỉ có thể tốn nhiều thời gian và công sức, nhưng sẽ luôn có một ngày nào đó khiến nước chảy thành sông. Nếu không tốt, cũng tốt hơn so với hoàn toàn không hay biết gì về cấm chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play