Sáng sớm ngày hôm sau, thuyền biển của Thiên Long phái rời khỏi Tề Vân thành, một lần nữa bước lên hành trình.
Hôm qua, sau khi Lâm Nhất quay về khách sạn đã trả thanh đoản kiếm lại cho Mộc Thanh Nhi. Về phần làm thế nào tìm lại được thanh đoản kiếm, hắn cũng lười nói ra, chỉ nói cho bọn họ biết những chuyện làm trên giang hồ, sau này sợ rằng không thể thực hiện được trong cuộc sống.
Điều khiến cho người ta không ngờ tới là Xuất Vân Tử biết cách làm người, cuối cùng lại đánh tiếng với khách sạn, miễn tiền ăn ở cho nhóm người Thiên Long phái, làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng, hắn ta còn cho người tiện thể nhắn lại, nói rất vui khi được quen biết cùng Lâm đạo hữu, có chút hợp ý, mong ngày khác sẽ gặp lại.
Giang trưởng lão nghĩ không ra mới tới hỏi thăm, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là cười ha hả, xem như xác nhận chuyện này.
Bên trong khoang thuyền lâu, Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, trong tay cầm một mảnh ngọc giản, đó chính là bản đồ Đại Hạ lấy được từ trong tay của Xuất Vân Tử.
Những miêu tả có liên quan đến Đại Hạ mà hắn được biết là qua ghi chép sơ lược trong Tạp ký Đông Du của Huyền Nguyên chân nhân. Sau đó, Lâm Nhất lại nghe Giang trưởng lão nói cho biết một ít, bây giờ có địa đồ cương vực, Đại Hạ đã trở nên rõ ràng.
Đại Hạ có cương vực rộng lớn, không dưới mấy chục vạn dặm. Trong bản địa đồ không chỉ vẽ có núi có sông, còn đánh dấu ra chỗ các tiên môn của Đại Hạ.
Lâm Nhất rót thần thức vào trong ngọc giản, cẩn thận nhìn. Huyền Thiên môn? Khi lần đầu hắn nghe được về môn phái này cũng không để ý.
Lại giống như đạo hiệu của Huyền Nguyên chân nhân. Huyền, thiên đều có, nguyên, khí cũng có. Có kinh mây, trong lúc này, huyền nguyên tới chiếu. Đạo hiệu của Huyền Nguyên chân nhân không phải là tự xưng của người tu đạo. Bởi vậy có thể biết được ý của Huyền Thiên cũng không khác vậy.
Huyền Thiên môn có cùng tên gọi với công pháp mình tu luyện. Lâm Nhất không tin Huyền Thiên môn có liên quan gì với mình. Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi!
Huyền Thiên môn ở vào vùng trung bộ của Đại Hạ, nơi đó có Thông Thiên Phong là sơn môn của nó.
Cương vực Đại Hạ rộng lớn, phía bắc có vùng đất man hoang thuộc sở hữu của Hắc Sơn tông, phía nam có Vân Nghê Phong thuộc địa bàn của Hồng Vân cung; trong biển rộng phía đông có một chỗ hải đảo tên là Bích Dao, Định Hải tông lại ở chỗ này. Chính Dương tông lại ẩn nấp trong núi non trùng điệp phía tây, người phàm căn bản không tìm được chỗ này.
Trong địa đồ không chỉ có chỗ của tiên môn lớn, còn đánh dấu chỗ của một ít gia tộc cùng nơi dân cư tập trung, những điều này cũng có tác dụng với tu sĩ. Thả ngọc giản trong tay xuống, Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, tất cả địa hình của Đại Hạ dã rõ ràng xuất hiện ở trong đầu, thực sự khiến người ta hưng phấn.
Tuy nhiên, nhớ tới gương mặt mập mạp của Xuất Vân Tử, Lâm Nhất vẫn lắc đầu cười. Mặc dù đối phương gây sự trước, may mà không gây ra họa lớn, vẫn là mình chiếm lợi của người ta.
Lâm Nhất lại cầm lấy cái Tầm Linh Giới kia, chẳng biết nó làm bằng gì, phía trên có chút ánh sáng chớp động. Hắn ngắm nhìn một lúc, cảm thấy cái này không có tác dụng lớn đối với mình. Chắc cái nhẫn này là mô phỏng theo thần thức của tu sĩ, nhằm để tra xét và nhận biết linh khí dao động, đối với tu sĩ, lấy nhẫn này để tìm bảo vật thì có hơi dư thừa.
Suy nghĩ một lát, trên tay của Lâm Nhất lại xuất hiện một chiếc nhẫn. Cái nhẫn này nhìn có hơi khó coi, chỉ là một vòng sắt. Đây là thứ hắn nhận được trên thân của Trực Mộc Nhật. Trước đây hắn không cân nhắc kỹ, vẫn thu mà chưa từng lấy ra xem. Nhìn thấy Tầm Linh Giới, trong đầu hắn chợt hiện ra một suy nghĩ, lúc này mới nhớ tới vật ấy.
Sau khi cẩn thận nhìn vòng sắt trong tay một lượt, hình như có một lớp gì đó ở bên ngoài ngăn cản làm thần thức của Lâm Nhất vẫn không vào được. Chẳng lẽ phía trên này là một tầng cấm chế? Giơ vòng sắt trong tay lên trước mắt, hắn suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra được cách nào, khó có thể phân biệt rõ nó rốt cuộc là thứ gì.
Ôi! Thôi đi, mình biết quá ít, nếu như am hiểu sâu về phương pháp cấm chế thì tốt rồi! Xuất Vân Tử không phải đưa tới hai mảnh ngọc giản sao? Hắn ta nói một cái trong đó chính là phương pháp cấm chế nhập môn.
Lâm Nhất mới nghĩ đến đây, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mộc Thanh Nhi...
- Lâm Nhất, là ta! Mở cửa đi!
Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là cất đồ trên giường nhỏ, vẫy tay một cái, mở cửa phòng ra.
- Ngươi đang tu luyện sao?
Mộc Thanh Nhi đứng ở trước cửa, nhìn về phía Lâm Nhất mỉm cười rồi bước nhanh đến. Nàng mặc váy màu xanh lục, gương mặt tươi cười như hoa, giống như một dòng sông xanh tuyệt đẹp.
- Ta chỉ nghỉ ngơi một lát mà thôi, có chuyện gì sao?
Lâm Nhất thuận miệng hỏi ngược lại.
- Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?
Vẫn là giọng điệu ngang ngược ban đầu, tuy nhiên trên mặt Mộc Thanh Nhi vẫn tươi cười.
Cho dù là sát vách, ngươi cũng không thể rảnh rỗi lại tới tìm ta chứ? Lâm Nhất không lên tiếng trả lời, đứng dậy đi tới trước bàn và ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng:
- Mộc cô nương, mời ngồi!
Thấy Lâm Nhất không có ý đuổi khách, Mộc Thanh Nhi thoải mái cười, vẫn chưa ngồi xuống mà ôm quyền nói:
- Cảm ơn ngươi thay ta lấy lại bảo kiếm!
Đặc biệt tới cám ơn ta sao? Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Thanh Nhi thì nàng đã thoải mái ngồi xuống.
- Lâm Nhất, ta thật ra có việc muốn thỉnh giáo ngươi!
Mộc Thanh Nhi nghiêm trang, trái lại khiến Lâm Nhất có chút không quen.
- Đừng mượn lấy lệ, khi Giang trưởng lão đã căn dặn, ngươi đã đáp ứng rồi.
Hình như sợ Lâm Nhất không đồng ý, Mộc Thanh Nhi vội vàng mang Giang trưởng lão ra.
Ta đáp ứng cái gì? Ngươi cũng không xem ta là trưởng bối cơ mà! Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, lên tiếng nói:
- Mộc cô nương muốn hỏi, chẳng lẽ là trên phương diện tu hành sao?
Mộc Thanh Nhi vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ngươi đưa bình Ngưng Khí đan, sau khi ta ăn vào vẫn luôn ngồi im điều tức, nhưng trước sau không thấy động tĩnh gì. Đây là vì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT