Hình Nhạc Tử đang tìm một bầu rượu trong phế tích, trông rất là thoải mái. Hắn giơ vật trong tay lên tỏ ý với Lâm Nhất, liền cùng đi Hạ Nữ đi tới chỗ xa xa, kết bạn cùng Chương Trọng Tử rồi cùng ngồi xuống.
Hình Nhạc Tử đã là tu vi Hợp Thể hậu kỳ viên mãn, Hạ Nữ và Chương Trọng Tử là Hợp Thể sơ kỳ. So sánh cùng nhiều tiên nhân ở đây, ba người này chỉ có thể coi là tiểu bối. Thân là tiểu bối, giấu nghề, thức thời, hợp quần chính là hành vi thường ngày. Từng người trong bọn họ đều mang thần thái không khó chịu, ngược lại thì mặt mày hớn hở. Hữu duyên gặo gỡ, cũng tham dự trận Tiên vực thịnh hội này đủ để khuây khỏa bình sinh!
Lâm Nhất ở bên ngoài trăm trượng, đang ngồi cùng mấy vị giới nội cao thủ khác. Qua cử chỉ khiêm nhường của Linh Tử, đám người Thành Nguyên Tử và Nguyệt Huyền Tử cũng lấy lễ để mà tiếp đón. Hai bên dung hiệp xem ra dường như đã quên hết ân oán trước kia.
Trong tuần nguyệt chi, gia chủ bảy nhà giới ngoại và truyền môn nhân của từng người, cùng với Kim Thánh và các yêu vương lần lượt đến. Mọi người giơ tay thi lễ cùng Lâm Nhất, mọi người lần lượt nghỉ ngơi chờ đợi gần đấy.
Hổ Đầu Kim Thánh bắt đi trở về, vẫn chưa tăng thêm trừng phạt mà phân phó mấy vị yêu vương cấp cho Thần Hồn cấm chế. Kim Thánh ngươi không phải cực kỳ tham luyến quyền bính hay sao? Sau này cứ tùy ngươi a, mà mạng nhỏ lại nắm ở trong tay người khác. Dám cả gan phản nghịch, định chịu không nổi!
Nơi Lâm Nhất rất là bình thản, một mình ngồi một bên sơn cốc. Tay trái hắn chính là Hổ Đầu và Lão Long, tay phải chính là Tiên Nô và đám người Lôi Vân Tử, phía sau lưng còn lại là thầy trò Dư Hằng Tử và Lôi Thiên, Bình Thuyên, đám người Tư Không nghiệp. Còn cao thủ Yêu vực thì rải rác bốn phía, nhìn như tùy ý, mơ hồ trong đó cũng là một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Lại hai ngày trôi qua, chín vị trưởng lão Long Khư và Thương Quý dắt tay nhau đến, không ai nhường ai đều ngồi xuống bên cạnh Hổ Đầu và Lão Long. Lâm Nhất hãy còn bất động, tiếp tục siết ngọc giản yên lặng xuất thần.
Huyền Thần tiên cảnh sớm đã bỏ hoang, không có cấm chế Cửu Huyền bày ra, chỉ có một khối tàn thạch cự đại trong tinh không bay xuống mà thôi! Chỗ này không thấy dấu vết của Huyền Thần tháp.
Hoặc có thể nơi thê lương này thuộc về Huyền Thần tháp. Nơi nào mới thật sự là tiên cảnh? Cũng có thể là có người đã tìm được chân đế.
Khi trước mắt lần nữa nổi lên một thân ảnh to mọng, Lâm Nhất không kìm nổi âm thầm lắc đầu. Cho dù kiếp trước Xuất Vân Tử là người nào cũng không liên quan gì. Ít nhất kiếp này hắn đi tới con đường của mình, cuối cùng đã có một phương linh sơn vân thủy thuộc về mình. Đổi một cách sống đó cũng không ngoài như vậy!
Trò chơi kia phong trần, cũng nhiều người xảo trá đa trí, thì khi nào xét lại bản thân mình cũng có cái nhìn khác đi? Bầu trời không người cũng không tiên, bỏ đi hồng trần xuất vân gian; trời nước một màu có khi hết, đại mạc xuân mộng sáu mươi năm.
Lại qua ba ngày, cuối cùng Ngọc Thắng và Hạo Độ hiện thân. Bất quá, Hiên Tử và đám người Mạch Khâu cũng không đi theo.
Chỗ này chẳng phân biệt được ngày đêm, trống vắng hơn nữa cao xa. Thiên ngoại hơi có vẻ động tĩnh, mọi người ở đây liền có thể phát hiện.
Lâm Nhất thu hồi ngọc giản vào trong tay, đứng dậy nghênh đón. Tu sĩ các nhà cũng đi theo lễ ra mắt, có xưng hô tiền bối đấy, có xưng hô Tiên tôn đấy, đều có thêm kính ý đối với hai vị thế ngoại cao nhân.
Hai vị lão giả liên tiếp gật gật đầu tỏ ý cùng mọi người, rồi sau đó hạ xuống trước mặt Lâm Nhất. Trong đó Hạo Độ giơ tay lên hô:
- Ha ha! Không ngờ lại để cho Lâm lão đệ chờ lâu ở chỗ này, làm sao chịu nổi a.
Ngọc Thắng cùng phụ họa theo:
- Đúng a! Vốn tưởng rằng hai năm y hạn chưa đến, hai người chúng ta mới khoan thai đến chậm, mong rằng lão đệ thứ lỗi.
Lâm Nhất chắp tay một cái, hàn huyên nói:
- Hai vị tiên sinh không cần khách khí, Lâm mỗ đến sớm chỉ mấy ngày thôi.
Hạo Độ tay vuốt râu dài, có chút tò mò nói ra:
- Lâm lão đệ! Trước đây ngươi từng có phân phó, mệnh chúng ta tụ tập ở chỗ này sẽ có thông báo khác! Hãy còn không biết.
Ngọc Thắng ừ một tiếng, tiếp đó nói:
- Lúc này giới nội, giới ngoại tụ tập dưới một mái nhà, còn xin thẳng thắn. Chẳng lẽ ngài thay đổi ý nghĩ ư?
Hắn nhìn về phía Hạo Độ, lại nói:
- Lâm lão đệ chính là Tiên đế không có hai nhân tuyển.
Đối phương biến đổi sắc mặt, vội vàng đáp:
- Như vậy cũng hay.
Nghe được lời ấy, mọi người ở đây liền gật đầu tán thành.
Lâm Nhất lảng tránh không đề cập đến chuyện Tiên đế nữa, ánh mắt lướt qua bốn phía, giương giọng:
- Thật không dám giấu giếm, Lâm mỗ sắp đi xa. Mà trước khi đi...
Đúng lúc hắn phất ống tay áo một cái, trên tay đã thác xuất một đoàn hào quang doanh động, lập tức phân phó:
- Đây chính là thiên địa kết giới của Lâm mỗ, giao cho hai vị Tiên tôn cùng với giới nội ngoại và cộng đồng Long Khư trông coi. Trong đó cũng có chỗ hay, thỉnh các vị hợp lực tế luyện.
Đang nói tới đây, hắn dương tay ném đi. Một đoàn quang mang màu trắng ung dung bay lên, cách mặt đất hai ba trượng có thừa. Hắn treo lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người, doanh động lập lòe biểu lộ khá là kỳ dị!
Thấy thế, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Ngọc Thắng ngoài ý muốn nói:
- Lão đệ Tiên Thiên kết giới đến từ không dễ.
Hắn và Hạo Độ đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất, từng người không rõ ràng cho lắm. Chốc lát, hắn lắc đầu, bắn ra một đạo tinh huyết hướng về phía đoàn quang mang kia. Giới ngoại Lôi Vân Tử, La Khôn Tử cùng với các gia chủ bảy nhà cũng noi theo, mà phía bên Yêu vực lại Kim Thánh nhảy ra ngoài. Người này chắp tay về phía Lâm Nhất, Hổ Đầu một cái, lại cúi đầu khom lưng cùng mấy vị yêu vương ở sau lưng, sau đó không kịp chờ đợi liền thi pháp tế luyện.
Gia chủ tám nhà giới nội và Long Khư, đám người Yêu vực có chút trù trừ. Tuy mọi người tụ tại một chỗ cùng nhau, nhưng trên dưới có sự khác biệt. Giờ này muốn cùng nhau đến tế luyện một vật, khó tránh khỏi khiến người lo sợ bất an. Mà trong đó còn có quy củ gì đó mà hắn không biết hay không.
Lâm Nhất hất càm lên, nhẹ nhàng tỏ ý với Viêm Liệt trong đám người, lại phất tay áo cùng Dư Hằng Tử, Hạ Nữ. Thần sắc hắn lạnh nhạt khó có thể nắm bắt, nhưng lại không cho phép hoài nghi.
Chín vị trưởng lão có thêm một một Thương Quý, Long Khư lần này tới mười vị cao thủ. Mà cử động của Lâm Nhất không cần nói cũng biết, Viêm Liệt mới là người cầm đầu Long Khư. Ngoài ra, tu vi của Hình Nhạc Tử tuy rằng cao hơn đạo lữ, chủ nhà y nguyên vẫn là Hạ Nữ.
Phía bên Long Khư, Viêm Liệt chắp tay hướng sang Xích Hạ và đám người Ba Cam ở hai bên, mang theo thần sắc trấn an sải bước đi ra. Hắn cùng với gia chủ bát gia giới nội không chần chờ nữa, lần lượt tế ra một giọt tinh huyết.
Lâm Nhất không quên Long Khư! Hắn lệnh cho Viêm Liệt dẫn người chiếm cứ Cửu Mục Tiên vực, lại đang tìm một chỗ đứng nhỏ nhoi trong kết giới, xem như thực hiện một lời hứa hẹn lúc trước.
Ngay khi đoàn quang mang thôn phện 19 giọt tinh huyết, mơ hồ lóe lên một đạo quang hoa năm màu, chậm rãi bay trở về trên tay của Lâm Nhất. Hắn dẫn Tiên Nô ở bên cạnh cùng nhau đạp không lên, nói:
- Chư vị đi theo ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT