Lời hắn vừa rơi xuống, người đã chạy thẳng sâu trong tinh không. Từng bóng người hóa thành lưu tinh theo sát mà đi.
Sau một nén nhang, hơn mười bóng người đoàn tụ trong tinh không.
Lâm Nhất không trì hoãn nữa, lần nữa dương tay ném đi. Chỉ thấy quang mang kia đột nhiên dâng lên, lập tức vội lập lòe. Chỉ sau mấy hơi thở, ước chừng đã hóa thành trăm triệu dặm. Bề ngoài quang hoa lưu chuyển mà khí cơ khó lường, tráng quan và quỷ dị phi phàm! Quả nhiên chính là một đoàn tinh vân cực kỳ rộng lớn, lẳng lặng treo trong ám không.
Mọi người ở đây đa số biết được Lâm Nhất thiên địa kết giới tồn tại, nhưng dị trạng như thế thì lần đầu tiên mới thấy.
Lâm Nhất kết động thủ quyết, huy động tay áo cuốn lên một cơn gió nhẹ.
Mọi người chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, dĩ nhiên đặt mình trong đất khách. Trong cơn kinh ngạc, từng người một đưa mắt nhìn bốn phía.
Trên bầu trời, một đoàn hào quang vàng sáng chiếu rọi bốn phương. Trong đó có ban công đình tạ và cung đình điện như ẩn như hiện, còn có tiếng vang chuông khánh du du dương dương.
Xa xa, có núi cao không huyền. Trên một đền miếu ngọc thạch tráng lệ còn có ba chữ to rõ ràng: Thăng Tiên Đài.
Dưới sắc trời mịt mờ, còn lại là một mảnh đất rộng lớn. Trong bát ngát hoang vu điểm màu xanh biếc như có như không.
Lâm Nhất dẫn Tiên Nô rơi trên một sườn núi, sau đó phân phó với những người đến sau:
- Như chư vị thấy, chính là Tử Vi tiên cảnh, bị ta thi pháp kéo dài tới chỗ này.
Mọi người chợt hiểu, từng người thần sắc mong đợi. Tử Vi tiên cảnh cùng với Thăng Tiên Trì bên trong, là một nơi khó có được! Không ngờ Lâm tôn lại dời đến đây, có thể thấy thần thông quảng đại!
Ngọc Thắng nghi ngờ nói:
- Chỗ này tuy có tiên cảnh làm đẹp, cũng không thích hợp ở lâu.
Hạo Độ chỉ ngón tay về phía trước, lên tiếng:
- Phạm vi chung quanh trăm dặm, thái sơ khí rất là dày đặc.
Lâm Nhất giơ tay lên tế ra một đạo pháp quyết, cuồng phong đột nhiên nổi lên. Thái sơ khí cấm cố trên khe núi phía trước nổ tung, giây lát tràn ngập tới. Không bao lâu, giữa thiên địa sinh cơ hòa hợp. Hắn lại lấy ra bốn khối lệnh bài dài hơn thước, đột nhiên vứt về phía chân trời. Bốn phương phong lôi thủy động giống như lúc tảng sáng. Sắc trời mông lung ấy dần dần rõ ràng.
- Từ nay về sau, kết giới là Tiên vực sở hữu, cũng theo tu vi chư vị tăng lên mà không ngừng lớn mạnh, hoàn thiện. Còn ngày sau như thế nào phải mỏi mắt mong chờ rồi.
Thời khắc mọi người đang hoa cả mắt, Lâm Nhất lại lấy ra 19 khối ngọc bài lớn chừng bàn tay, nói tiếp:
- Nhờ vào lệnh bài Lâm mỗ luyện chế, có thể tới lui tự nhiên! Tuy nhiên...
Hắn thoáng vừa chậm, nghiêm nghị lại nói:
- Hai vị Tiên tôn Hạo Độ và Ngọc Thắng chính là tiền bối đức cao vọng trọng, chính là kết giới tôn sư! Người có xúc phạm tùy ý, cũng mưu đồ bất chính, ắt gặp nghiêm trị.
Tôn ti có khác biệt, xưa nay cũng thế! Mọi người cũng không dị nghị, từng người một chắp tay ứng thị.
Lâm Nhất đi tới trước Hạo Độ và Ngọc Thắng, lần lượt đưa qua 2 ngọc giản có chút khác biệt, nói ra:
- Bên trong ngọc giản có pháp quyết phong cấm kết giới khác.
Hai vị cao nhân nhìn nhau hội ý, thản nhiên nhận lấy ngọc giản. Kết giới tuy là có tất cả, còn chân chính có thể lo liệu cũng chỉ có hai vị Tiên tôn bọn họ.
Lâm Nhất thuận tay ném đi ngọc giản còn lại, gia chủ các nhà đều mỗi người lấy một cái. Dưới chân hắn trống không, bay thẳng đến cây liễu trên khe núi, phất ống tay áo một cái, ầm... một tiếng, rơi xuống một tấm bia đá cao ba trượng. Phía trên cấm chế nghiêm mật, ẩn có phù văn chớp động.
Mọi người vây quanh, đều không rõ ý tưởng.
Hạo Độ quan sát tấm bia đá thêm chút, không kìm nổi thần sắc khẽ biến. Ngọc Thắng ở bên cạnh thì sợ hãi thở dài một tiếng, kéo Lâm Nhất qua, chỉ ngón tay vào tấm bia đá, khó có thể tin hỏi:
- Lão đệ. Ngươi…
Cùng lúc đó, đám người Lôi Vân Tử đi tới phía sau bia đá, lại kinh thán một trận không thôi.
- Cửu Mục Tiên vực, vì Tam Hoàng kinh của Tiên đế mà không từ thủ đoạn. Không dối gạt các vị, trong thức hải của Lâm mỗ chỉ có hai bộ kinh văn, vì duyên cớ cấm chế, căn bản khó có thể thác ấn, càng không cách nào truyền thụ.
Lâm Nhất vỗ vỗ vào cánh tay của Ngọc Thắng, chuyển hướng sang mọi người nói ra:
- Vì thế, Lâm mỗ luyện chế ra tấm bia đá này, một mặt có khắc bản giản thuật Động Chân kinh, một mặt có khắc điểm chính Động Huyền kinh. Nhưng, hai mặt gia trì cấm pháp khác biệt, không phải tu vi Tiên Nhân hoặc là Tiên Quân hậu kỳ cảnh giới viên mãn, thì không được dòm ngó a.
Ngọc Thắng xúc động thở dài:
- Lão đệ kết giới phương này, dĩ nhiên độc lập với bên ngoài Tiên vực. Gọi nó là tiên cảnh cũng không quá đáng a! Ngài lưu lại viễn cổ truyền thừa ban ơn cho mọi người, thật sự là đức bái bốn phương.
Hạo Độ vội vàng đi vài bước, quan sát bốn phía một chút, vẻ mặt ngưng trọng nói ra:
- Chỗ này có thể xây cung điện, đình viện, cũng làm thành cấm địa, người bình thường không được đến gần.
Hắn lại phân phó với đám người Lôi Vân Tử:
- Bọn ngươi thể ngộ ở chỗ này sau một tháng, tức khắc quay trở về, cũng khuynh lực chế tạo điện phủ tòa lầu các nơi toàn bộ dọn tới, lại do hai lão phu phân phối quyền sở hữu.
Hắn dưới chân chợt dừng lại, lại nói:
- Nơi phá hủy gần Huyền Thần tiên cảnh, chính là tiên cảnh môn hộ sau này, khi cải tạo cũng phái nhân viên đồn trú.
Bên trong kết giới không chỉ có Thăng Tiên Trì, còn có viễn cổ truyền thừa. Chỉ cần thúc đẩy kinh doanh là có thể so sánh với bất cứ một nơi tiên cảnh nào từ xưa đến nay!
Ngọc Thắng dứt khoát ngồi xếp bằng ở gần đấy, hai mắt chăm chú nhìn vào tấm bia đá. Mọi người thì xoay chung quanh bốn phía, cũng không chịu bỏ lỡ cơ duyên này.
Hạo Độ vẫn dạo bộ không ngừng, tính toán nên chế tạo tiên cảnh như thế nào.
Lâm Nhất há hốc miệng, muốn nói lại thôi. Nếu giao kết giới ra tức hết thảy liền không liên quan đến mình. Còn sau này như thế nào, còn phải xem Tạo Hóa cho mọi người! Hắn chắp hai tay sau lưng men theo khe núi đi về phía trước, thoáng dừng lại một chút trước con đường lều cỏ bằng thạch ốc. Tiên Nô, Lão Long và Hổ Đầu theo sau lưng, bốn người dần dần biến mất ở phía xa.
Trong đám người ở đây, chỉ có Thuần Vu Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT