Thuần Vu Phong lắc đầu, xua mãi không đi cái tâm tư khó hiểu ấy. Hắn ổn định tâm thần, cố làm lì đưa đầu chịu trận lấy ra một viên ngọc giản, ném tới bóng lưng động lòng người kia ở cách đó không xa:

- Tiên Nô sư muội. Vu Phong có một vật đưa tặng.

Tiên Nô quay đầu, đôi mắt sáng liếc nhìn. Nàng ta nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười, từ chối:

- Hậu ý của Vu Phong đạo hữu, Nô nhi không dám nhận.

Lâm Nhất đắm chìm trong ngọc giản trong tay, hồn nhiên không thấy đối với động tĩnh sau lưng. Dư Hằng Tử liếc mắt nhìn đệ tử, cũng làm ra vẻ không thấy. Huynh đệ Thiên Lang lại dừng câu chuyện, nói:

- Huynh đệ ta dám đảm đương, sao không chuyển tặng.

Thuần Vu Phong có chút lúng túng, chắp tay hướng về phía huynh đệ Thiên Lang, lại quay sang phía Tiên Nô nói:

- Những năm trước đây, thấy sư muội vui với đạo chưng cất rượu, Vu Phong nhất thời hưng khởi, liền tìm pháp chế tạo cổ kim khắp mọi nơi. Ta không còn ý gì khác.

Nghe vậy, huynh đệ Thiên Lang không có hưng trí.

Tiên Nô lại biến đổi sắc mặt, quay đầu nhìn sang Lâm Nhất. Thấy sư phụ trong lúc trầm tư khẽ gật đầu, nàng ta không khách khí nữa, đưa tay nắm ngọc giản, lại cười nói:

- Từ chối thì bất kính.

Hắn thuận tay lại ném tới một viên ngọc giản, lại nói:

- Đến mà không trả lễ thì không hay. Đây chính là pháp môn gia sư truyền lại.

Thuần Vu Phong có chút bất ngờ, vội vàng nhận lấy ngọc giản chuyển cho sư phụ ở một bên. Dư Hằng Tử vuốt râu lắc đầu, nhưng thần sắc rất an ủi. Bản thân ông ta thở phào một chút mới chịu nói chuyện, Tiên Nô đã xoay người. Hắn thoáng sửng sốt, lập tức yên lặng bình thường trở lại.

Hai huynh đệ Thiên Lang vẫn chưa thấy thích vật trong tay Thuần Vu Phong, mà nhìn nhau, sau đó Căn Thâm lên tiếng:

- Lâm tôn. Huynh đệ ta. Huynh đệ ta.

Lâm Nhất từ trong tĩnh tọa chậm rãi mở mắt, nhẹ giọng nói ra:



- Có lời gì cứ nói.

Căn Thâm hự một tiếng, dứt khoát cúi đầu không lên tiếng rồi.

Diệp Mậu thật ra thì dứt khoát, cắn răng một cái nói ra:

- Từ khi bốn người huynh đệ ta đi rồi, Thiên Lang tộc dần dần xuống dốc. Ca ta nói thật có lỗi với tổ tiên.

Căn Thâm vội vàng ngẩng đầu lên, rất là bất an lên tiếng:

- Lâm tôn. Huynh đệ ta không muốn rời đi.

Lâm Nhất ngược lại đứng dậy, giơ tay lên tỏ ý hai huynh đệ dừng lại, mang theo vài phần áy náy nói ra:

- Đều tại ta dự liệu sự việc không chu toàn. Thiên Lang tộc tuyệt đối không thể bị đứt đoạn truyền thừa.

Hắn lấy ra một viên ngọc giản trống không, thoáng ngưng thần rồi vứt cho Căn Thâm, lại nói:

- Đây chính là giảm yêu thuật, công pháp cùng Lão Long năm đó truyền thụ cho huynh đệ ngươi. Dựa vào đây đủ để đặt chân tại Yêu vực.

Hắn nhếch khóe miệng lên, lại nói:

- Hai ngươi theo ta vào sanh ra tử, ta cũng không buông bỏ a. Đi thôi.

Thiên Lang Căn Thâm nhận lấy ngọc giản, cùng huynh đệ Diệp Mậu lần lượt đứng lên. Hai người bần thần một lát, chắp tay nói:

- Lâm tôn.

Lâm Nhất cười cười, cùng chắp tay. Thầy trò Dư Hằng Tử thấy hắn hậu đãi đối với thủ hạ ngày xưa như thế, cùng đứng dậy theo Tiên Nô.

Thiên Lang huynh đệ không nói gì nữa, lần lượt bay vút lên trời.

Lâm Nhất hướng theo bóng lưng hai người đi xa mà thoáng xuất thần, chưa ngồi xuống, ngược lại giương mắt thoáng nhìn.



Cùng lúc đó Tiên Nô giậm chân duyên dáng lên tiếng gọi to.

Hai bóng người từ bầu trời hạ xuống, đều là tráng kiện uy vũ bình thường. Nhưng một người không một sợi vải, một người grừ.ừ.ừ grừ.ừ.ừ vui vẻ.

- Ầm một tiếng, đây là động tĩnh của Hổ Đầu. Tiếp đó lại là ầm... một tiếng, một người trẻ tuổi thân hình hung hãn, mày rậm mắt sâu rơi xuống mặt đất.

Thầy trò Dư Hằng Tử ngẩn người, có chút không rõ.

Tiên Nô sớm đã quay lưng lại, hai gò má xấu hổ đến đỏ bừng.

Lâm Nhất đưa mắt quan sát, khóe miệng nổi lên nụ cười.

Người tuổi trẻ trần truồng ấy, giữa ngũ quan mặt mày mơ hồ hiện ra thần thái Lão Long mấy phần. Vô dung hoài nghi, hắn chính là Thanh Long biến thành. Bản thân hắn có tu vu Thiên Tiên, chỉ cần thêm chút am hiểu Hóa Hình thuật sẽ không khó luyện ra nhân dạng. Hơn nữa có Hổ Đầu chỉ điểm, sau năm ba ngày công phu đã thấy hiệu quả.

Hổ Đầu đắc ý nói:

- Ha ha. Lão đại ngươi xem long căn của hắn, rất là bình thường.

Hắn khoa chân múa tay, không kìm nổi ngây ngốc vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến Tiên Nô bên cạnh đang ngượng ngùng khó chịu.

Người tuổi trẻ thần tình có chút ngây thơ, đã nhận ra ác ý của Hổ Đầu, không cần suy nghĩ liền nắm chặc quả đấm. Quanh thân hắn long lân ẩn hiện, uy thế bức người.

Hổ Đầu bất dĩ vi nhiên loạng choạng cái đầu, hô lên có vẻ rất thân thiết:

- Sau này ngươi quản ta tên là ca, ai khi dễ ngươi, ca ca ta.

Hắn đột nhiên lại nhớ lại cái gì, hơi sững sờ, nói ra:

- Lão đại. Dường như hắn khi dễ ta.

Người tuổi trẻ nhìn sang Lâm Nhất, trong thần sắc lộ vẻ vô cùng thân thiết. Chốc lát, trên dưới quanh người hắn từ từ huyễn hóa ra một lớp hôi bào và hoa tử, sau đó có chút vụng về mở miệng nói:

- Lão, lão đại. Ta muốn đánh hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play