Đối với Lâm Nhất mà nói, hai năm quá mức ngắn ngủi. Hắn một mình bận rộn một vòng sau đó lại trở về giới nội, đảo mắt đã dùng hết một năm rưỡi thời gian. Mà kế tiếp theo đây còn có công việc chưa xong, cần hắn phải lần lượt bắt tay vào chấm dứt.

Lúc trước từ Cửu Châu đi tới Tiên vực, vốn tưởng rằng từ nay về sau trời cao biển rộng, dầu gì tựa như Hình Nhạc Tử tị thế ẩn tu vậy, tự tìm về nhàn nhã và tiêu diêu. Ai ngờ kiếp nạn đột nhiên rơi xuống, tai họa liên tục. Hơn tám trăm năm sau đó mưa gió vẫn không ngừng nghỉ. Mà giờ này cuối cùng dần dần đi tới tiên đạo đỉnh phong, nhưng lại muốn đi xa lần nữa. Trong lúc vội vội vàng vàng, không kịp nhớ lại nhiều. Tình hình Thương hoàng vẫn như lúc trước.

Thanh Long trăm trượng lại bay lên, trên lưng có thêm hơn mười bóng người. Trong đó có Bát gia gia chủ giới nội cùng với Hình Nhạc Tử, Thuần Vu Phong và Tiên Nô, Hổ Đầu, huynh đệ Thiên Lang. Những người này hối tụ ở đây cũng cùng đi về phía trước, dĩ nhiên có ý đưa tiễn, còn muốn trở thành nhân chứng cho một sự việc trọng đại.

Nhưng ngoại trừ Tiên Nô và huynh đệ Thiên Lang ra, Cửu Châu môn không còn người đi theo.

Anh em nhà họ Đồng đứng ở vách đá hạp cốc, giơ tay tỏ ý từ xa xa, từng người một thần sắc thẫn thờ.

Xuất Vân Tử thì dựa ở trước cửa nhà mình, chỉ lo ôm bàng chống cằm ngắm hai câu bên cạnh, làm như thờ ơ đối với hết thảy ngoài thân. Vừa rồi mọi người vừa hàn huyên xong, ngồi lên rồng bay lên không. Hắn là thân ca ca, căn bản không hề rảnh nói câu nào với vị huynh đệ kia.

Thanh Long vẫn còn xoay quanh trên cao không vạn trượng, làm như muốn bay. Nhưng một bóng người từ đó quay trở về, giây lát đã hạ xuống hạp cốc trên đỉnh núi.

Anh em nhà họ Đồng vội vàng tới đón, đứng sóng vai, ấp úng nói:

- Lâm tôn.

Không xa, có người dường như xoay lưng lại, ngâm nga đầy tư vị:

- Thiên trì xuất nguyệt minh, linh sơn vân thủy nhàn.

Lâm Nhất nhìn trước mắt ba huynh đệ, không nói hai lời giơ tay lên biến thành trảo chụp một cái. Ba đạo hào quang nhỏ yếu từ đầu chân mày đối phương bay ra, lập tức ứng tiếng tan rã. Hắn ôn hòa nói ra:

- Từ nay về sau, Tiên vực thống nhất, huynh đệ ngươi không ngại về thăm nhà một chút.

Hắn lại lấy ra một viên ngọc giản ném tới, phân phó:

- Đây chính là chút tâm ý của Lâm mỗ.

Đồng gia lão đại nhận lấy ngọc giản, rồi cùng hai vị huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, sau đó mang thần tình cảm khái đồng loạt cúi người hành lễ, lần lượt bay lên không.

Ngay khi ba huynh đệ bay xa rồi, bấy giờ Lâm Nhất mới chắp hai tay sau lưng, đi thong thả khoan thai, chậm rãi đến sau lưng Xuất Vân Tử, nhẹ giọng nói ra:



- Ta muốn sang một nơi tiên cảnh khác, xem như lưu lại một thông báo. Vừa gặp lúc này, vì sao ngươi không tiến lên đi tham gia náo nhiệt.

Bóng người to mọng ngoài hơn trượng run rẩy, đột nhiên quay đầu với hình dạng rất là kinh ngạc, hỏi:

- Ai nha, tại sao huynh đệ đã trở lại?

Thấy đôi mắt của đối phương trầm tĩnh, khóe miệng cười cười. Hắn nhún nhún vai, vung cánh tay mập lên nhìn chung quanh, tỏ ý nói:

- Đây cũng là tiên cảnh nhà ta, như thế nào?

Hắn nháy nháy mắt, lại nói:

- Huynh đệ. Phải chăng không nỡ bỏ ca ca ta, khà khà.

Lâm Nhất lấy ra một càn khôn giới tử ném tới, vẫn yên lặng đánh giá Xuất Vân Tử.

Xuất Vân Tử nhận lấy càn khôn giới, thần sắc ngẩn ra, nhìn Lâm Nhất có chút ngoài ý muốn, thất thanh nói:

- Bách thảo kết, ba ngàn thần thạch, bản chép tay thể ngộ Thăng Long quyết, còn hai thức thần thông của ngươi nữa.

Hắn vội vươn tay che trước miệng, sợ hãi thở dài một tiếng, trừng hai mắt hỏi:

- Ngươi hào phóng từ khi nào vậy? Sẽ không muốn chiếm lợi của ta chứ?

Lâm Nhất trầm ngâm, không trả lời mà hỏi:

- Ngươi có nghe nói qua Bình Dịch chứ?

Xuất Vân Tử lui về phía sau một bước, mắt liếc nhìn Lâm Nhất, lắc đầu liên tục, trả lời:

- Ta làm soa biết được viễn cổ cao nhân gì a, ta chỉ là Xuất Vân Tử.



Lâm Nhất nhướng đuôi lông mày, nhoẻn miệng cười thú vị, xoay người bay lên, cũng không quay đầu ném lại một câu nói:

- Cửu Châu môn liền giao cho ngươi và Bách Lý Xuyên rồi. Tận tình hưởng thụ vân thủy nhàn thú đi.

Không bao lâu, một tiếng rồng gầm tìm Phá Thiên tế.

Xuất Vân Tử vẫn sững sờ ở tại chỗ. Khi hắn ánh mắt rơi vào hàng chữ trước cửa kia, nét mặt từ từ hiện lên nụ cười.

. .

Tràng đại chiến kia qua thôi, ngắn ngủi hơn một năm sau, gia chủ các nhà cùng với các vị cao nhân lần nữa lục tục chạy tới Huyền Thần tiên cảnh.

Lâm Nhất dẫn mọi người giới nội tới trước một bước, tùy ý tìm một đỉnh núi ngồi chờ. Gia chủ các nhà vẫn là lần đầu đi tới Huyền Thần tiên cảnh, không khỏi tìm kiếm mọi nơi một phen. Hổ Đầu thì dẫn Thanh Long đi chơi đùa, cũng công bố muốn truyền thụ cho đối phương một bộ biến thể Hóa Hình thuật.

Chưa tới mấy ngày sau, có các nhà cao thủ giới ngoại lần lượt đến.

Lâm Nhất không có ý hàn huyên, cho nên hãy còn nhắm mắt ngồi nghiêm. Nhưng hắn vẫn chưa nhàn rỗi, siết ngọc giản trong tay đang chuyên tâm tra xét. Bên trong ngọc giản mà Ngọc Thắng và Hạo Độ tặng cho hắn, lần lượt thác ấn một số cấm kỵ của xuyên vượt Cửu Thiên cùng với tình hình đại khái của Hồng Hoang.

Chỉ tiếc địa đồ cũng không tương quan, mà hai vị cao nhân kia lại nói vật này vô dụng. Duyên cớ cứu hắn chỉ có tự mình đi một chuyến mới có thể biết được, …

Bên cạnh Lâm Nhất chỉ còn lại Tiên Nô, huynh đệ Thiên Lang và thầy trò Dư Hằng Tử.

Tiên Nô rất biết điều mà điềm tĩnh, trong đôi mắt sáng lại chớp động thần sắc sung sướng. Nàng ta biết được sư phụ lần này đi xa sẽ không bỏ mình lại, như vậy là đủ rồi. Trong tay của nàng cũng cầm một viên ngọc giản, trong đó có lưu lại một đoạn văn của Mị Nương và Tống Huyền Tử. Vị sư phụ kia và sư bá gặp nhau cũng vì Hổ Đầu yêu tôn chi cho nên đã có được sự che chở của Yêu vực. Giờ này hai người cùng Tống Yêu Nhi vẫn còn ở tại Hồ Yêu thôn như cũ, hết thảy mạnh khỏe.

Thiên Lang huynh đệ dường như ngồi không yên, thỉnh thoảng xì xào bàn tán. Một hỏi thăm tình hình quê cũ, một tự thuật biến hóa của Thiên Lang tộc. Hai người thỉnh thoảng còn nhìn nhau, thần sắc có chút trù trừ không chừng.

Dư Hằng Tử dẫn theo đệ tử canh giữ ở cách đó không xa, tay vuốt râu dài mà thần sắc xúc động. Khi được biết Lâm Nhất dẫn người đánh bại Cửu Mục Tiên vực thực khiến cho hắn thống khoái mà cười lớn mấy tiếng. Đã từng một tay đề huề, lại quyết chí thề đi theo một vị trẻ tuổi cuối cùng thành thiên hạ chí tôn, sao không khiến cho hắn cảm thấy vinh dự chứ. Bất quá sau khi an ủi trong lòng lại khiến người ta cảng cảm thấy bất đắc dĩ thêm.

Vì Tiên vực cửu viễn, Lâm Nhất không ngờ lại bỏ vinh dự đế tôn, một mình đi tới Hồng Hoang. Trí tuệ và hành động vĩ đại như thế, cũng không phải đạo nghĩa đơn giản có thể nói.

Thuần Vu Phong biểu lộ bộ dáng ra khá là đàng hoàng, vẫn thần sắc lạnh nhạt. Nhưng trước mắt của hắn luôn nổi lên một bóng người lả lướt cùng một mùi thơm ngát lan tỏa tới, khiến người không kìm nổi động lòng và âm thầm đau buồn.

Tiên Nô muốn đi theo sư phụ nàng rồi, từ nay về sau phương ảnh không trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play