Lâm Nhất nhìn gian động phủ không người ấy, khẽ mỉm cười, chốc lát sắc mặt ngưng tụ, giơ tay lên lấy ra hai món đồ. Một là bồ đoàn tử bách thảo kết, một là càn khôn giới trang bị 2000 thần thạch ngũ sắc.

- Đây là…?

Bách Lý Xuyên có chút không hiểu.

Lâm Nhất trầm ngâm giây lát, chậm rãi lên tiếng:

- Cái chết của Bách An năm đó.

Hắn hạ thấp người, cúi đầu nói:

- Lâm mỗ hổ thẹn.

Bách Lý Xuyên thần sắc ngẩn ra, lui về phía sau hai bước. Hắn sững sờ nhìn Lâm Nhất, đôi mắt có chút đỏ lên, lập tức phát giác bản thân mình thất thố, vội vàng nhún hai tay, khom lưng xuống thật thấp, thân thể run nhè nhẹ, không thốt lên được một lời nào.

Lâm Nhất buông tiếng thở dài, đặt hai vật trên một tảng đá xanh, nói ra:

- Bách thảo kết, đả tọa chi dụng. Thần thạch ngũ sắc đề thăng tu vi Phạm Thiên. Tương quan công pháp, ta bảo Tiên Nô truyền cho mấy đứa cháu của ngươi. Bách Lý tiên sinh, bảo trọng.

Hắn còn chưa dứt lời, người đã bay lên, giây lát liền biến mất trong tinh không.

Bách Lý Xuyên từ từ đứng lên, nói ra:

- Lão đệ! Ngươi cũng bảo trọng.

Hắn đi tới một bên tảng đá rồi ngồi xuống, thần khí vẫn còn tổn thương, lẩm bẩm:

- Cái chết của Bách An cố nhiên là hắn khó chạy thoát tội này, ai nói không phải là tình thế bức bách chứ! Nhưng không nghĩ rằng, không nghĩ tới lão đệ ngươi sẽ ra mặt tạ lỗi, thật ra thì Bách Lý sai lầm a.

..



Trong hạp cốc Thiên Trì biệt viện, một thanh long nằm ngang. Trận pháp đã từng cấm cố Thái Sơ chi khí đã bị hủy hoại hầu như không còn gì, mà thanh long vẫn còn chơi đùa không nghỉ bên trong, ung dung tự đắc.

Hạp cốc hơi nghiêng trên đỉnh núi, một đám tu sĩ đang tụ tập trong đó. Bên trong nhất định có thầy trò Dư Hằng Tử Hoành Thiên, còn có Qua Linh Tử, Thành Nguyên Tử, Thiên Trường Tử, Thủy Hàn Tử, Nguyệt Huyền Tử, Chương Trọng Tử và Hạ Nữ, phu phụ Hình Nhạc Tử, cùng với Tiên Nô và huynh đệ Thiên Lang, anh em nhà họ Đồng. Trước cửa một gian động phủ ở cách đó không xa, một bóng người mập mạp đang kêu la như sấm.

- Đầu Ác Long ngươi, còn không cút lên đây cho ta! Đây chính là địa bàn của ta, há lại cho ngươi làm xằng làm bậy.

Xuất Vân Tử đưa tay xuống dưới nổi giận quát, mà thanh long đang vô cùng hưởng thụ thái sơ khí còn sót lại trong hạp cốc, không rãnh để ý có người đang gào thét. Hắn vừa vội vừa tức, trên mặt phì nhiêu run rẩy, đau lòng vạn phần giậm chân cả giận nói:

- Đoạn nhân tài lộ giống như mối thù giết vợ! Ta không để yên cho ngươi.

Thanh Long bỗng nhiên chân đạp mây mù gió lốc dựng lên, trong nháy mắt đã khí thế hung hăng nhào tới vách đá.

Xuất Vân Tử sắc mặt đột biến, sợ tới mức quay đầu liền chạy.

Thanh Long vẫn chưa phát tác, ngược lại vừa trầm vào hẻm núi, cây cối bốn phía lại tàn phá một trận, theo mắt thấy một mảnh hỗn độn.

Xuất Vân Tử xoay người lại, thấy mọi người núp ở một bên nhìn náo nhiệt, không khỏi nổi giận kêu lên:

- Ác Long trước mặt, vì sao bọn ngươi không chủ trì công đạo? Tiên Nô, còn không lấy ra uy phong môn chủ giúp ta dạy dỗ hắn.

Từ khi thanh long đi tới Thiên Trì biệt viện, khiến cho Xuất Vân Tử chịu nhiều đau khổ. Tinh thạch không có, thỉnh thoảng còn phải bị trêu đùa một phen. Hắn được biết lai lịch của đối phương, hai bên từng có thân cận ngắn ngủi. Ai ngờ sau khi thanh long nhảy vào trận pháp trong hạp cốc, không ngày yên ổn nữa!

Tiên Nô mỉm cười một bên má, tĩnh mà bất động. Mọi người còn lại thì quay đầu tránh né, hiển nhiên không nguyện nhiều chuyện. Nghe nói thanh long trăm trượng ấy chính là Lâm tôn tọa kỵ, không chỉ có tu vi Thiên Tiên, một thân thần thông thiên phú càng cường đại hơn, căn bản không để mắt tới Kim Tiên, Tiên Quân tiền bối. Một con cự long như thế, ai dám trêu chọc chứ? Cuối cùng Xuất Vân Tử cũng gặp được đối thủ, ngược lại cũng khó gặp!

Xuất Vân Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có chút thương tâm tả oán nói:

- Ai ôi!!!! Cây phát tài của ta, tụ bảo bồn của ta, tiên tinh ngàn vạn cứ như vậy không có, nghiệp chướng a.

Vừa lúc đó, một tráng hán từ trên trời giáng xuống, cười to nói:

- Ha ha! Hổ Đầu tới rồi.



Hắn trợn tròn hai mắt, uy phong lẫm lẫm, ầm... một tiếng, đã rơi trước mặt Xuất Vân Tử.

Giới nội tu sĩ phần lớn không nhận biết Hổ Đầu, chỉ coi là tiền bối hàng lâm, vội vàng từng người một chắp tay lễ ra mắt. Hắn chỉ xông tới liếc nhìn Tiên Nô, thuận tiện đánh giá Xuất Vân Tử, nói ra:

- Nhóc mập, ngươi trông rất là quen thuộc a.

Hắn uy thế hơn người bốn phương, mọi người trên đỉnh núi đều không dám lên tiếng.

Chà? Dám gọi ta là mập mạp không nói, còn nhóc mập nữa chứ! Xuất Vân Tử chỉ cảm thấy khí tức khó nhịn, muốn tránh nhưng không chỗ nào có thể trốn, đành phải nghênh đón người vạm vỡ trước mặt, nghi ngờ nói:

- Ngươi là ai nha, không quen biết nhau a.

Hổ Đầu gãi gãi cái đầu, nhất thời nói không rõ ràng. Năm đó hắn chỉ là một con hổ hồn, làm sao nhớ quá nhiều chuyện cũ.

Ánh mắt Xuất Vân Tử lóe lên một cái, trên mặt tích tụ ra nụ cười, ra vẻ chợt hiểu, liên tục gật đầu nói:

- Không cần suy nghĩ nhiều, ta và ngươi nhất định là người trong nhà, mau mau dạy dỗ đầu Ác Long kia.

Hắn lại ưỡn ngực lên, nhân cơ hội oán giận nói:

- Ta là thân ca ca Lâm tôn, đừng không biết lớn nhỏ.

Hắn nói còn chưa dứt lời, giơ tay lên cả kinh nói:

- Ác Long ấy muốn chạy trốn.

Một đạo long ảnh thẳng lên thiên vũ, giây lát mang theo một người chậm rãi hạ xuống.

Mọi người ở đây đều giơ tay thăm hỏi, Hổ Đầu vui cười ha hả, hô:

- Lão đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play