- Ta niệm Hoàng bà bà cơ khổ không đổi, bấy giờ mới thả thầy trò nàng một con đường sống . Không ngờ cuối cùng nàng vẫn oán hận chất chứa thâm sâu đối với ta! Nếu như lời nói, Tiên vực tan vỡ, người nào lại chịu ngưng lại đến nay chứ...
Thánh Nữ dường như không còn che giấu nữa, lời nói rất đơn giản trực bạch, lại nói:
- Năm đó thời khắc hạo kiếp, Tứ Tượng Vương tôn đều một, Tứ đại Tiên Tôn chết đi một nửa. Cao thủ Hồng Hoang cũng chết thảm trọng. Long Phạm dưới cơn chấn nộ, tam thánh đứng mũi chịu sào. Mà Côn Tà và Tử Tang lần lượt chết trận, Cửu Huyền lại may mắn thoát khỏi. Sau đại chiến đó, một phương Hồng Hoang không thể thành công, nhưng Cửu Huyền lại không cam lòng, liền âm thầm lưu lại phân thân với mưu đồ bắt giữ đồng thời điều khiển Cửu Mục, do đó tìm tung tích của Tam Hoàng kinh. Nếu không phải như vậy, chỉ sợ bốn người ngươi hợp lực cũng không tất sát được y . Còn Vũ Tử của ngươi...
Thánh Nữ nói đến đây, sâu trong thần sắc nàng hình như có nỗi khổ, sâu kín lẩm bẩm:
- Tịch Vũ lạc mất Mộ Vân, từ nay về sau tỷ muội chỉ một người...
Nàng ta rũ trán xuống, dáng vẻ rất là nhu nhược và mệt mỏi. Chốc lát, nàng thoáng chậm lại, giương mắt ngóng nhìn, lại nói:
- Ngươi muốn giết ta cứ việc động thủ! Ta nói thêm một câu, dùng Sinh tử kết khai mở Cửu Thiên mặc dù tổn hao tinh huyết tu vi, chưa hẳn như vậy rơi vào luân hồi...
Lâm Nhất giật nảy trong lòng, ép hỏi:
- Vũ Tử không chết, nàng ở phương nào?
- Ta cũng không nói... không...
Thánh Nữ hơi có vẻ trù trừ, nói ra:
- Cửu dương môn hộ ấy đi thông Cửu Thiên Bát Hoang. Tịch Vũ hoặc có thể là không việc gì, về phần tung tích ai có thể biết được chứ...
Đôi mắt nàng ta sáng lóe lên một cái, nhẹ giọng lại nói:
- Cho dù ngươi là Lâm Nhất hay là Long Phạm, nếu như chưa hết duyên phận cùng Tịch Vũ đều có ngày gặp nhau. Đúng dịp Cửu Thiên môn hộ mở rộng, ngươi không ngại... theo ta đi tới Hồng Hoang tìm nàng...
- Vũ Tử không phải là đế phi Tịch Vũ, nàng ta chỉ là Kỳ nhi của ta, một nữ tử đáng thương và vô tội! Ngươi lừa nàng ngàn năm, phá hủy cả đời nàng, hại tánh mạng nàng mà vẫn không hề áy náy, dám hỏi thiên lý ở đâu, chỗ nào? Còn ta nếu đi tới Hồng Hoang, có được như nguyện hay không vẫn chưa thể biết được, thật ra thì trúng với ý muốn của Cửu Huyền...
Trong lúc nói, hắn huy động hai tay áo, lập tức tay phải nhất chỉ tới trước, giọng căm hận quát:
- Đồ chết tiệt ngươi!...
Một đạo huyết quang bỗng nhiên ra, rắc… một tiếng chạy bổ tới Thánh Nữ ngoài trăm trượng. Lâm Nhất sớm đã động sát tâm! Bất kể Vũ Tử sống hay chết, hắn cũng phải đòi lại công đạo cho nàng!
Thánh Nữ khẽ biến thần sắc, khó có thể tin thất thanh nói:
- Ngươi thật muốn giết ta...
Hai người xem như từng có gần gũi da thịt, cho dù thị phi không ngừng nhưng cũng không đến mức động thủ tương bính! Vì một nữ tử kiếp trước, không ngờ hắn lại tuyệt tình với mình như thế?
- Oành...
Huyết quang cự phủ gào thét, hung hăng đánh xuống một đạo vân hà hoành không. Sau một tiếng vang thật lớn, pháp lực đụng nhau uy thế ầm ầm nổ tung.
Lâm Nhất liên tiếp lui về phía sau hơn mười trượng, sát khí vẫn không giảm.
Thánh Nữ thì lắc lư xuống, mặc dù hơi chiếm thượng phong nhưng vẫn nũng nịu rên thảm, vân sa che mặt lại thêm một tầng đỏ sẫm. Nữ tử này trước đây đã từng gặp trọng thương, hơn nữa liều mạng bỏ chạy, tu vi một thân chỉ còn lại ba phần. Mà đương nhiên Lâm Nhất xuất thủ vừa nhanh vừa độc. Nàng ta đành phải toàn lực ứng phó, khó tránh khỏi kéo theo thương thế, không kìm nổi vội vàng thở hổn hển vài cái, con mắt sáng như nước, vừa thẹn vừa giận, quát lên:
- Ta... Ta từng có tâm tương trợ, mới họa lây tự thân cũng bất kham như thế. Ngươi lại muốn giết ta... Giết một nữ tử cùng đường...
Lâm Nhất giơ tay lên triệu ra Kim Long kiếm, cánh tay rung lên, kiếm mang lập lòe. Đuôi lông mày hắn nhích động, mang theo khí xơ xác tiêu điều nói ra:
- Tại huyền thần tiên cảnh, ngươi cũng trốn không thoát liền ẩn nấp tàng hình, hoặc có thể là muốn âm thầm tương trợ. Nhưng theo Lâm mỗ, khi đó ngươi chẳng qua là muốn mượn cơ hội giết người diệt khẩu mà thôi. Chỉ có trừ khử phân thân Cửu Huyền thì mới có thể tiêu tan giải bị người hiếp bách oán hận đến nay, ngày sau quay trở về Hồng Hoang mới đủ che giấu quá khứ đau lòng, lại không ngờ gặp lôi châu gây thương tích, trừng phạt ngươi hoàn toàn đúng tội.
Thần sắc Thánh Nữ thoáng bình tĩnh lại, lại si ngốc nhìn Lâm Nhất chằm chằm, cất tiếng nói như mê:
- Ngươi... ngươi hiểu rõ nhân tình vạn vật mà bễ nghễ thiên địa... Không phải Long Phạm thì là người nào...
Ánh mắt nàng ta mê ly, thần tình như nước. Giờ khắc này, nàng ta phảng phất như quay trở về mấy vạn năm trước. Nơi đó có sơn hồi lộ chuyển, còn có một nam nhân cưỡi gió truy vân...
Lâm Nhất không hề bị lay động, trầm giọng quát:
- Hừ! Ngươi nhận lầm người! Lâm mỗ bất quá là chịu thiệt, tổn hại, bất lợi quá nhiều...
Hai tay hắn cầm kiếm chậm rãi giơ lên, một đạo kiếm quang màu vàng cắm nghiêng tinh không.
Thánh Nữ vẫn là lượn lờ bộ dáng y hệt Đình Đình, nhưng bị sát khí bức bách mà rét lạnh. Nàng ta ung dung ngầm thở dài, có vẻ mấy phần ngượng ngùng, nói:
- Người tới tình thâm tự si mê! Ta cùng với Tịch Vũ đồng bệnh tương liên nhưng cảnh ngộ khác biệt. Nàng ta tình nguyện bản thân mình chết đi cũng không chịu giết ngươi! Mà ngươi không niệm tình xưa, cố ý muốn lấy tính mạng của ta! Ngặt một nỗi...
Lời nói nàng ta bi thương, thần sắc u oán, trong đôi mắt phảng phất ngưng tụ thu thủy phong tình vạn năm, chỉ cần hòa tan, vùi lấp người...
Khi Lâm Nhất nghe được câu nói Vũ Tử tình nguyện bản thân mình chết đi, trong hai mắt huyết quang lóe lên một cái, thân hình đột nhiên bay lên, ra sức đánh xuống một kiếm. Trên đường kiếm quang rơi xuống đột nhiên càn quét, khoảnh khắc tới đối diện với Thánh Nữ thì đã không thấy bóng người. Ý nghĩ chợt loé lên, ngoài trăm trượng truyền đến một tiếng ầm… vang nặng nề, ngay sau đó dần hiện ra hình bóng của một nữ tử bạch y. Nàng thất tha thất thểu vài cái, há miệng phun ra một đạo nhiệt huyết, xoay người phi độn về phía trước. Trong lúc vội vàng, một tấm vân sa đỏ sẫm ung dung bay xuống!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT