Giờ này Cửu Mục bại vong, Thánh Nữ thừa dịp loạn đào thoát, đường đi chỉ có một...
Lâm Nhất liên tiếp thi triển Thiên Địa quyết, một vầng mặt trời to lớn dần dần tới gần. Hắn vẫn không chịu dừng, từng bước một chạy gấp rút tới trước. Một trận Thiên kiếp bất ngờ, ước chừng chậm trễ một hai canh giờ. Nếu đã để cho Thánh Nữ đào thoát như vậy, phải hỏi người nào đi tìm tung tích của Vũ Tử bây giờ? Cửu Thiên môn hộ có mở rộng hay không, rốt cuộc Vũ Tử sống hay là chết?
Vũ Tử? Kỳ nhi! Nàng là một nữ tử ngốc! Lúc ở La gia vì sao không nói ra thật tình? Nếu rơi vào tay ta được biết chân tướng, quyết sẽ không để cho nàng bị người điều khiển! Năm đó sinh tử từ biệt, giây lát đã qua ngàn năm. Gặp nhau lần nữa, không kịp quen biết nhau nàng lại vội vã rời đi! Kỳ nhi, nếu nàng có xảy ra việc gì, Lâm mỗ phải làm thế nào đây...?!
Đối mặt với một cơn bão gào thét đến, thế đi của Lâm Nhất vẫn không ngừng, hai tay tách ra, bay đi nhanh như chớp. Trong Huyền Thần tiên cảnh, nguy cơ tứ phía. Lúc đó biết rõ Vũ Tử tao ngộ chẳng lành, nhưng không thể không cố nén. Trước mắt đại chiến qua đi, độ kiếp đã xong, cả người hắn nhất thời bắt đầu lòng như lửa đốt đầu..., chỉ muốn trì đoạt lấy thời gian quay trở về...
Ngô Dung đã nói, Mặt trời chính là Thái Dương chi tinh, Cửu Dương chi cực. Khi sắc trời vàng đỏ, bên trong có hắc khí như phi thước, hình như con quạ ba chân, thì như vậy Con Đường Cửu Thiên đã khai mở...
Nhưng Ngô Dung còn nói, cửu dương dị biến, không phải ngàn vạn năm mà hiếm khi hiện lên. Muốn nhờ vào đó đi tới Hồng Hoang, nếu không có cơ duyên hoặc là thi triển đại thần thông dùng sức mạnh khai mở thì nhất định khó thành được...
Kỳ nhi bất quá là bị Thánh Nữ dùng sức mạnh tăng tu vi lên, cho dù có Cửu Huyền mượn tay người khác truyền thụ cho cấm pháp Sinh tử kết, thì có thể nào dễ dàng khai mở con đường Cửu Thiên? Nếu nàng có thể nhìn thấu dụng tâm ác độc của sư phụ mình, tuyệt đối sẽ không cam nguyện tìm chết, tất nhiên sẽ thiết pháp tránh né! Chỉ hy vọng như thế, thương thiên phù hộ...
Lại một đường hỏa diễm to lớn càn quét đánh tới, Lâm Nhất từ đó trực thấu mà qua. Giây lát sau, một vầng chước nhật không thấy, chỉ có một phiến liệt diễm uông dương vàng đỏ vắt ngang ở phía trước. Hắn chậm thế đi lại, kiệt lực tản ra thần thức nhìn về phía trước.
Tiên vực to lớn, vẫn không có người nào độn pháp nhanh hơn mình! Nếu Thánh Nữ chạy vội đến đây, có thể tìm gặp và ngăn cản nữ tử đáng ghét ấy! Mà vị trí này dĩ nhiên là hơi nóng thiêu đốt người. liệt diễm vẫn còn sôi trào ngoài ngàn vạn dặm, không chỉ không thấy cái gọi là mặt trời hắc khí, chung quanh lại không xuất hiện một bóng người nào.
Lâm Nhất suy nghĩ kĩ một chút, không đi tới trước nữa mà ngược lại bay thẳng về bên tay phải. Tuy nói có cơ duyên xảo hợp, đã vượt qua bốn đạo động thiên Thiên kiếp cũng ba tôn Hợp Thể ngoài ý muốn, mà tu vi cảnh giới thật của hắn chỉ có thể so sánh với Tiên Quân hậu kỳ hơi mạnh hơn một trù. Hắn cũng không rõ nguyên do liên quan trong đó, chỉ biết là thần thức đại thắng vãng tích, tìm người hẳn là không khó...
Sau thời gian uống cạn một chén trà, Lâm Nhất chợt ngừng thế đi. Hắn chuyển hướng về phía bên phải, hai mắt hơi co lại. Trong liệt diễm vàng đỏ ngoài ngàn vạn dặm, một cửa động năm sáu trượng lúc ẩn lúc hiện. Nó lớn nhỏ biến hóa, khép mở không chừng, đúng là phi thước vỗ cánh, vừa tựa như một khối than đen bên trong lò sưởi. Từ xa nhìn lại đập vào mắt kinh tâm!
Một cảm giác chẳng lành kéo tới, sắc mặt của Lâm Nhất có chút phát xanh lên. Bốn phía chổ điểm đen ấy bản không thấy tung tích của người. Cùng lúc đó, một đạo liệt diễm phun tung toé ra. Hắn không muốn suy nghĩ nhiều vội lui về phía sau. Chốc lát, hắn chuyển hướng lên bên phải. Tại một nơi rất xa lóe lên một bóng người áo trắng, vẫn tránh né chung quanh mà trù trừ không tiến thêm...
Lâm Nhất bỗng nhiên ngẩn ra, lập tức tức giận trong lòng, đạp lăng không nghênh đón. Giây lát sau hắn dừng thân hình lại, phát ra một tiếng hừ lạnh.
Bên ngoài trăm trượng, nữ nhân áo trắng cũng dừng đột ngột! Nàng che mặt bằng một tấm vân sa đỏ sẫm, thêm nữa thân ảnh lắc lư biểu lộ khá là suy nhược bất kham và dáng vẻ động lòng người. Thấy có người chặn đường, nàng đã không còn vẻ trầm ổn như ngày xưa, trước mắt kinh ngạc, thất thanh nói:
- Ngươi... làm thế nào mà ngươi đến đây trước một bước?
Nữ tử áo trắng mang thương tích trong người, đồng thời dừng lại phát ra tiếng thất thố ấy chính là Thánh Nữ Mộ Vân!
Lâm Nhất ngẩng đầu đầy vẻ tức giận, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu nói, Vũ Tử còn sống hay đã chết?
Thánh Nữ lấm lét nhìn trái nhìn phải, thần sắc hình như bất định. Chốc lát, nàng ta lại chăm chú nhìn Lâm Nhất, dĩ nhiên khôi phục lại thái độ bình thường, chậm rãi lên tiếng đáp:
- Khai mở Cửu Thiên chi pháp, chính là Cửu Huyền sáng chế. Tình hình liên quan cụ thể như thế nào, ngươi nên đi hỏi y mới đúng, cần gì phải làm khó một nữ tử yếu đuối như ta chứ...
Nữ tử này nhìn như đến bước đường cùng vẫn không thay đổi bản tính, từ ngữ lời lẽ vẫn mập mờ giống như trước.
Quanh thân Lâm Nhất tản ra sát khí bức người, hỏi ngược lại:
- Theo ý kiến của ngươi, Lâm mỗ chỉ đi tìm Cửu Huyền bản nhân hỏi cho ra nhẽ?
Đôi mắt của Thánh Nữ chớp động, trả lời:
- Chỉ tiếc... Cửu Huyền bị ngươi giết rồi...
- Ha ha! Hay cho cái câu Chết rồi không có chứng cứ.
Lâm Nhất giận dữ sinh cười, sầm mặt lại, quát lên:
- Trước đó Lâm mỗ giết chết chẳng qua chỉ là phân thân của Cửu Huyền mà thôi! Ngươi còn dám nói qua quít, chắc chắn sẽ gieo gió gặt bão...
Tuy rằng Thánh Nữ bị thương nặng mang hình dáng bất kham nhưng hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại hơi có vẻ kinh ngạc, nói ra:
- Sao ngươi biết đó là phân thân của Cửu Huyền? Thường nhân khó có thể nhận ra a...
- Việc đã đến nước này, ngươi còn không chịu hộc ra nửa câu nói thật. Như thế xem ra Vũ Tử đã dữ nhiều lành ít...
Lâm Nhất gật gật đầu, trong thần sắc vô cùng đau khổ, lành lạnh nói ra:
- Cũng được! Lâm mỗ không ngại cho ngươi một công đạo trước khi chết.
Hắn lộ ra hàn ý tiếp đó nói:
- Hoàng bà bà từng có ám hiệu, 'Dù nhân vật có tu vi thông thiên, làm sao lại ngưng cho đến nay' . Lâm mỗ lúc đó không rõ ý tứ của bà ta, cho đến lúc Cửu Huyền bản nhân quỷ biện nhắc tới lần nữa, Lâm mỗ mới tỉnh ngộ, vị cao nhân sau lưng Cửu Mục này bất quá là năm đó lưu lại phân thân mà thôi...
Hắn huy động tay áo, đã bấm tay niệm thần chú, cáu kỉnh quát:
- Lâm mỗ đã nói hết, Vũ Tử mệnh đến.
- Chậm đã.
Thánh Nữ thấy Lâm Nhất thần sắc dữ tợn, sát ý ngập trời, vội vàng giơ tay tỏ ý. Nhưng lời nàng ta mới ra khỏi miệng, không kìm nổi thở dài ảm đạm. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT