Lâm Nhất không có thời gian quan tâm nhiều, lắc mình đuổi theo rồi lại giương mắt nhìn về phương xa vội vã vút qua. Chốc lát sau hắn đã đến sau lưng bóng người áo trắng ấy, phẫn nộ quát:

- Chạy đâu?

Ba lần bốn lượt trêu đùa dồn dập, hắn sớm mất đi tính nhẫn nại, hai tay khẽ động một đạo kiếm mang mấy trăm trượng bổ tới.

Kim Long kiếm xưa nay uy lực bất phàm, cũng theo pháp lực gia trì mà càng thêm cường đại. Sát khí đi, thoáng chốc cấm cố bóng người bạch y kia. Đối phương có điều phát hiện, biết được lần này khó thoát khỏi, không kìm nổi ngoái đầu nhìn lại...

Trong hai mắt Lâm Nhất hiện lên huyết quang, quyết tâm muốn giết đi cho xong! Nhưng mà khi nữ tử bỗng nhiên thu tay lại, hắn thoáng như sét đánh vậy, lập tức ngẩn người...

Đồng thời một đạo lợi mang cùng một phiến mây mù từ xa tới gần, cũng có người gấp giọng quát:

- Xin nương tay...

Thời khắc kiếm mang của Lâm Nhất miễn cưỡng rơi xuống, đột nhiên quay lại.

- Ầm, ầm...

Tiếng nổ trầm đục không ngớt, Lâm Nhất bay ngược ra sau đến trăm trượng, hắn nỗ lực đứng vững vàng thân hình, trên dưới cũng không lo ngại, kinh ngạc ngóng nhìn về phía trước mà thất hồn lạc phách. Ngoài ngàn vạn dặm chính là biển lửa liệt diễm. Bóng người áo trắng không quay đầu lại nữa, vội vã chạy vội về phía trước, một chút mơ hồ màu đen ẩn đi. Mà vừa rồi dung nhan không còn che đậy gì cả vẫn còn ở trước mắt. Ngũ quan đó mặt mày cùng với hai gò má tinh xảo như ngọc, hai bên má còn lúm đồng tiền, rõ ràng là...

Trong lúc nhất thời, Lâm Nhất cảm xúc phiên trào. Nhưng hắn không dám chần chờ, chỉ lo chăm chú nhìn theo bóng lưng ấy dần dần đi xa, xách theo Kim Long kiếm mau chóng đuổi theo phía trước. Xa xa nghìn trượng, hai bóng người một trái một phải ngăn cản đường đi. Hắn giơ kim kiếm lên, cả giận nói:

- Tránh ra cho ta...

Cho tới lúc này, xa xa truyền đến một tiếng gọi duyên dáng. Lâm Nhất vội vàng nhìn lại kinh ngạc không thôi.

Điểm đen mang bóng người áo trắng tới gần trong biển lửa đột nhiên có liệt diễm vẩy ra. Hắn cuống quít không tránh kịp, giây lát đã bị thôn phệ...



Gặp tình hình này, hai người chặn đường đưa mắt nhìn nhau, ngược lại bỏ Lâm Nhất bay về phía trước. Giây lát sau, cách biển lửa liệt diễm còn hơn mười dặm, hai người từ từ ngừng lại thế đi.

Trong liệt diễm đỏ vàng, một cửa động xanh đen năm sáu trượng có chút bắt mắt, thật sâu cạn khó lường, chung quanh không thấy bóng người.

Hai người lại nhìn nhau trong thần sắc bất đắc dĩ. Một người thở dài:

- Ai! Con đường Cửu Thiên này chẳng qua là khai mở ba thành, chỉ sợ khó có thể đi qua. Sao nàng ta lại nóng lòng như thế?

Một người khác xoay người lại, lộ ra nụ cười giơ tay tỏ ý nói:

- Lâm đạo hữu, chớ tức giận...

Bên ngoài hơn mười trượng, sau đó Lâm Nhất đi tới. Hắn một tay xách kiếm, một tay nắm một khối vân sa, trong vẻ mặt giận dữ mang theo vài phần lo âu.

Đột nhiên xuất hiện hai vị, một nam một nữ. Người thứ nhất tuổi gần năm mươi, râu tóc xám xịt, thân hình hơi mập, có tu vi Động Thiên sơ kỳ đại thành. Cùng hắn đứng sóng vai chính là vị phụ nhân tuổi tác tương đương, tay nâng một pháp bảo có hình dáng tấm vải, có cảnh giới Động Thiên sơ kỳ tiểu thành. Hai người đều thần thái an tường, y hệt như bộ dáng năm đó, không phải là hỏa phu và trù nương khách điếm mà là một đôi cao nhân tiền bối chân chính.

Lâm Nhất hãy còn nhìn bốn phía, cũng không thèm nhìn đối phương, thét hỏi:

- Tại sao xuất thủ ngăn trở? Mộ Vân rốt cuộc là người nào? Nàng ta sống hay chết...

Nam nhân có điều tò mò, không trả lời mà hỏi:

- Gặp nhau nơi đất khách, vì sao không thấy ngươi có chút bất ngờ?

Nữ tử ở bên cạnh quan sát, phụ họa nói:



- Đảo mắt đã qua mấy trăm năm sao, có thể hắn đã không nhớ rõ...

Vũ Tử cũng tốt, Thánh Nữ cũng thôi, đều không thấy bóng dáng. Mà vết nứt màu đen bên trong liệt diễm như một cái miệng to, lộ ra hung hiểm khó lường. Lâm Nhất tâm như loạn ma, rồi lại nghi ngờ không chừng, ánh mắt rơi vào trên người hai người ấy, có vẻ không kiên nhẫn nói ra:

- Tiên nhân há có loại ư? Người phàm liền không có tiêu diêu? Hỏa phu và trù nương có cảnh giới như thế thật ra bình sinh ít thấy. Không biết nên xưng hô với hai vị như thế nào. Lưu Tiên Nhi và tục danh Sửu Nữ có thật hay không?

Nam nhân vẫn là thô bố y sam, sắc mặt đỏ hồng, đuôi lông mày buông xuống hơn nữa hai mắt có thần. Hắn quan sát đánh giá Lâm Nhất từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói:

- Tiên nhân khởi hữu chủng hồ, chính là xuất thân từ miệng ta. Ngươi khi đó chẳng qua là tu vi Luyện Hư, có thể khám phá ra lai lịch của hai người chúng ta

Hắn nhìn sang một bên, hai gò má hở ra hai đà nhục cầu, lại nói:

- Phu phụ ta không cần che giấu tục danh.

Nữ tử lên tiếng ừ, cũng có chút ngoài ý muốn nói ra:

- Giờ này tu vi của hắn giống hệt Động Thiên, nhưng lại kém một bậc, có chút cổ quái...

Một nam một nữ này chính là phu phụ Lưu Tiên Nhi và Sửu Nữ trong Thiên Ngọc khách điếm tại La gia trấn năm đó.

Lâm Nhất bất chợt gặp mặt hai người lần nữa, cũng vội vàng đọ sức một lần, nếu nói là không có bất ngờ đó là giả dối, nhưng tâm sự của hắn đang nặng nề, cho nên không có thời gian quan tâm nhiều.

Nhưng với nhãn lực của Lâm Nhất năm đó, hãy còn không đủ để khám phá ra lai lịch của đôi Động Thiên cao nhân này. Mà khi đó hắn đã từng âm thầm lưu ý nhiều lần, cũng có điều hiểu lầm...

Lâm Nhất đối mặt với hai vị cao nhân thần bí khó lường vẫn hồn nhiên không sợ. Lúc này tựa như hắn gặp phải liệt diễm đốt cháy vậy, vô cùng lo lắng mà khó nhịn. Hắn đè tâm thần xuống, hỏi lần nữa:

- Lâm mỗ có lòng không rõ, hai vị có thể hay giải thích nghi hoặc hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play