Lôi Thiên chần chừ một lúc, vẫn không nhịn được nhân cơ hội hỏi một câu. Chỉ có điều xưng hô tiền bối khiến cho hắn có chút nhụt chí, cho đến lúc này, vẫn không thể tìm huy sái tự nhiên được.
Đám người tỷ đệ Lôi Vân Tử và Hiên Tử vịn vào giao tình, những tu sĩ khác thì nghỉ ngơi tại chỗ. Xa xa vẫn như cũ tối đen không rõ, thỉnh thoảng có vài đạo thần thức lặng lẽ nhìn trộm đến. Toàn bộ Huyền Chân tiên cảnh đều bao phủ trong bầu không khí quỷ dị khó lường, không biết là yên lặng như vậy sẽ nổi lên cái gì.
Lâm Nhất không quay đầu lại, thuận miệng đáp:
- Huynh trưởng của Lâm mỗ đâu chỉ có một vị, người ngươi nói là người nào?
Nghe được lời ấy, Lôi Thiên hình như có tỉnh ngộ, gật đầu, một cổ oán khí thản nhiên dựng lên, tức giận bất bình hừ một tiếng, nói ra:
- Mập mạp! Ta nói chính là người mập mạp Xuất Vân Tử kia! Hắn không chỉ muốn tự cho mình là thân ca ca của tiền bối, còn giả danh lừa bịp bốn phía chung quanh, gieo hại nhiều hơn.
Hắn đang cáo trạng, hắn phải tiết lộ ách danh của Xuất Vân Tử ra. Mà lời nói tới đây, bỗng nhiên hắn lại buồn bực. Từ đó, không ngờ lại nhớ mãi không quên một tên mập mạp như thế? Mà số nợ 48 vạn tiên tinh khổng lồ, quá mức oan uổng.
Lâm Nhất im lặng không nói, xoay người lại, trong hai tròng mắt sâu dường như nhìn thấu hết thảy, hỏi ngược lại:
- Ngươi chọc hắn làm gì?
Thấy Lôi Thiên kinh ngạc, trên nét mặt lộ ra xấu hổ, giận dữ và ủy khuất, khóe miệng hắn hiện hiện một nụ cười không thể phỏng đoán, lại nói:
- Xuất Vân Tử bản tính như thế nào thì không nhất định phải nói ra, nhưng từ xưa tới nay không hề quan hệ với ác nhân.
Sắc mặt của Lôi Thiên càng thêm khó coi, ấp úng không lời chống đỡ. Bản thân mình trêu chọc người mập mạp kia? Chưa từng thấy a! Ai mới là ác nhân.
- Oành.
Cho tới lúc này, xa xa truyền đến một tiếng nổ ầm ầm. Khoảnh khắc ấy, cả tòa sơn cốc run nhè nhẹ theo. Đột nhiên xuất hiện động tĩnh có chút kinh người!
Lâm Nhất nhíu mày lại, bỗng nhiên thu tay. Chỉ mới tới chỗ này một lát, Huyền Chân tiên cảnh có biến?
Hiên Tử và Mạch Khâu không quên được nói chuyện cùng đám người Lôi Vân Tử, song song thân hình lóe lên một cái đến tới, nói ra:
- Lâm tiền bối! Tình hình không rõ, động thân dò xét hay không?
Gặp trạng huống đột ngột, cao thủ một phương Ngọc Thủ đều vận sức chờ phát động. Tu sĩ đến từ ngoại giới dường như không thấy kinh ngạc, ai nấy đều rất ung dung trấn định. Trưởng bối ba nhà lại mang thần sắc nghi ngờ, sau đó nhìn lẫn nhau, lập tức đi theo đến đây.
Lâm Nhất hãy còn ngưng thần nhìn về nơi xa, tuy có phát hiện, nhưng cũng không hiểu rõ ràng chân tướng như thế nào. Lôi Vân Tử hợp thời đi tới bên cạnh hắn, lên tiếng:
- Động tĩnh như vậy đều do La gia dựng lên, vốn là nửa tháng tới một lần, giờ này luôn luôn cũng là chuyện bình thường.
- La gia?
Lâm Nhất nhìn Lôi Vân Tử, đối phương nói ra:
- Chính là La gia! Theo lời tiểu nhi Lôi Thiên nói, La Thanh Tử đã bị Ngô Dung tiền bối thu phục. Mà sau khi hắn hiện thân ở Huyền Chân tiên cảnh, một lòng một dạ tìm tung tích của Tiên đế truyền thừa, không lui tới cùng ba nhà chúng ta. Chúng ta không dám khinh cử vọng động, may mà Lâm đạo hữu tới đúng hạn.
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, nhất thời không tiện nói rõ. Bản tôn đến chỗ này đơn thuần là trùng hợp, đám người Ma Tôn và Ngô Dung còn ở trên đường.
Lôi Vân Tử tiếp đó nói:
- Mọi người đều biết, thời điểm Huyền Chân tiên cảnh ra đời tổng cộng có tất cả chín tòa cao phong, với cửu cung bày ra mà huyền cơ không hiểu. Chẳng qua là, La gia đang tìm kiếm mấy trăm năm cuối cùng cũng lấy được. Mười năm trước, La Thanh Tử dẫn người phá huỷ một trong Cửu Phong, vì vậy Huyền Chân tháp sơ hiện đầu mối. Chúng ta vốn đợi phân biệt xem rốt cuộc như thế nào, nhưng không được tự tiện tới gần. Ngày hôm nay đã liên tiếp phát hai tiếng nổ cực lớn, nói không chừng chính là dấu hiệu bảo vật hàng lâm.
Hắn thoáng chậm một chút, cặp mắt lấp lánh có thần lộ ra thiết tha, giơ tay lại nói:
- Quan hệ đến truyền thừa Tiên đế không phải là chuyện đùa! Nên định đoạt như thế nào, cứ bằng vào Lâm đạo hữu quyết định. Tử đệ ba nhà chúng ta tất khuynh lực trợ giúp.
Lôi Phương Tử tay vuốt râu dài, mặt mỉm cười, theo tiếng nói ra:
- Lâm đạo hữu chính là chủ Tử Vi, truyền nhân Tiên đế bất nhị! Đối với chuyện này, Lôi mỗ rất tán thành.
Mọi người ở đây cùng với hắn là những người gặp Lâm Nhất sớm nhất, nhưng năm đó gặp thoáng qua trong Yêu vực, từ đó về sau không còn qua lại, cho đến ngày hôm nay song phương mới xem như làm quen cũng cùng đi đến với nhau. Một trước một sau này, bảy tám trăm năm bỗng nhiên biến mất rồi!
Bình Dương Tử và Ti Không Thượng phụ họa theo:
- Việc này không nên chậm trễ! Chúng ta cung kính bồi tiếp đã lâu, cam là khu sử.
Cho đến lúc này, vì sao mấy vị Động Thiên cảnh tiền bối kia cùng với Viễn Cổ Tiên Nhân không hiện thân, Lâm Nhất bản nhân không nói, tỷ đệ Hiên Tử không nói, đám người Lôi Vân Tử tuy có nghi ngờ, nhưng lại vô tâm hỏi tới. Tu sĩ ba nhà chừng hơn trăm vị, hơn nữa nhiều Kim Tiên cao thủ, đủ để đuổi hơn hai trăm người bên La gia hầu như không còn. Nếu như động thủ, thắng bại không trì hoãn chút nào!
Lâm Nhất nhìn thần tình đám đông vào tầm mắt, hơi chần chờ không quyết định. Vốn đợi sau khi hội hợp cùng Ma Tôn rồi tính toán, mà lúc này trong Huyền Chân tiên cảnh cũng không thấy có gì dị thường.
Chẳng qua là, trùng hợp thịnh hội, Cửu Mục Tiên vực vắng mặt, hoặc chính là dị số lớn nhất.
Lâm Nhất trầm ngâm một lát, lên tiếng:
- Bất kể Tiên đế truyền thừa là thật là giả, hết thảy theo số phận. Chúng ta đã đến đây, không ngại đi đến đánh giá. Nếu như có gì ngoài ý muốn, khi gặp thời ứng biến.
Nói xong, hắn không dài dòng nữa, phất ống tay áo một cái, xoay người đạp không lên.
Thấy thế, hơn một trăm người ở đây đua nhau theo sau, bay thẳng tới Huyền Chân tiên cảnh.
..
p S: Xuất Vân Tử không nhất định là người xấu, Lôi Thiên cũng không nhất định chính là người tốt. Nhất niệm thiện ác, thần quỷ thù đồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT