Vạn trượng trong cao không, Lâm Nhất chậm rãi thu lại thế đi.
Một nơi cách xa trăm dặm, hơn mười vị tu sĩ bày hình chữ “nhất” chắn phía trước. Có người quát:
- Bốn nhà thiên la, thiên tự, đức thiên, huệ thiên làm việc ở chỗ này, người rảnh rỗi lảng tránh.
Lâm Nhất chắp hai tay, không rãnh để ý mấy người đó, ngưng thần nhìn xuống. Sau đó hơn trăm người lần lượt tới gần, khí cơ lộn xộn xao động tràn ngập bốn phương.
Lôi Vân Tử và Lôi Phương Tử cùng với tỷ đệ Hiên Tử đến bên cạnh Lâm Nhất, nói:
- Từ đây tiến về phía trước ba ngàn dặm, vốn có ngọn cô phong cao ngất, nhưng trăm năm trước bị đám người La gia tìm kiếm được, hơn nữa khai quật phá hủy rồi. Ta lệnh cho tiểu nhi Lôi Thiên đi tới Hoành Thiên báo tin, trước sau trì hoãn đến nay, thứ đã từng là một trong Cửu Phong không ngờ nay bị nhổ tận gốc.
Lâm Nhất quay đầu gật gật đầu tỏ ý cùng đám người Lôi Vân Tử, lại liếc mắt nhìn Lôi Thiên ở bên ngoài hơn mười trượng.
Vị Lôi thiếu chủ kia dĩ nhiên khôi phục thái độ bình thường, hắn phát hiện ra, vội vươn bốn ngón tay, vốn định tố khổ chợt ý niệm trong đầu vừa động, ngượng ngùng nhoẻn miệng cười, cảm khái phụ họa nói:
- Hoành Thiên mỹ cảnh quan thiên hạ, lưu luyến quên về bốn mươi năm.
Cùng đi theo chính là Ti Không Nghiệp đến từ Ti Không gia, không rõ ràng cho lắm vội khen:
- Lôi huynh giọng văn rất tuyệt.
Hắn lắc đầu liên tục, nghĩ một đằng nói một nẻo, khiêm nhường nói:
- Lão đệ khen trật rồi! Có tên mập mới gọi là lợi hại.
Lâm Nhất hơi nhếch khóe miệng, tiếp tục quan sát phía trước, hữu ý vô ý giơ tay lên vuốt đầu chân mày. Tam tu ấn ký không thấy dấu vết, trong thức hải có thêm chút động tĩnh.
Bên ngoài ba ngàn dặm là phiến sơn cốc rộng lớn, nơi nơi hiện đầy đá vụn kích cỡ lớn nhỏ, nhưng một đống hỗn độn khắp nơi hoang vắng không chịu nổi, trong đống hắc ám và tạp nhạp, dễ nhìn thấy mảnh đất bằng phẳng trong phạm vi trăm đặm. Đặc biệt là hơn 200 bóng tu sĩ bốn phía du động, cùng với quang mang thỉnh thoảng chớp động và pháp lực nổ oành đùng, gọi người nhớ lại hai chữ: Náo nhiệt.
Lúc này, có người đang trầm ngâm trong náo nhiệt, hơn nữa cũng tràn đầy phấn khởi không biết mệt.
- Ha ha! Chỉ đợi phá đi cấm chế sau cùng, chắc chắn sẽ có thu hoạch! Các vị đạo hữu nghĩ như thế nào?
Bên cạnh bình địa bằng phẳng một trăm dặm, mấy vị tiên đạo cao thủ đứng song song. Một lão giả đứng ở giữa, áo bào xanh râu xám, thần sắc quắc thước, chính là La Thanh Tử gia chủ La gia. Lão tự tay chỉ điểm, và mỉm cười tỏ ý cùng mọi người chung quanh.
Bên ngoài mười dặm, hơn 30 vị tu sĩ làm thành một vòng tròn to lớn, đang liên thủ thi pháp. Một hố to nghìn trượng trong đó bao phủ bởi cấm chế quang mang, phía dưới sâu thẳm khó lường, khiến cho người nhất thời khó phân biệt được đầu mối.
- Mỗi lần dùng tới 30 người thay nhau xuất thủ, quả nhiên làm ít công to.
- Ha ha! Chúng ta tốn thời gian trăm năm mới dọn đi cao phong, thực sự phí hết một phen đại công phu! Giờ này trụ cột trong cấm chế hiển lộ không bỏ sót, hơn nữa mỏi mắt mong chờ.
- Tiên đế truyền thừa sắp vấn thế, thật khiến người ta không thể chờ đợi a! Nhưng đến nay không thấy cao nhân tiền bối của Cửu Mục hiện thân, nếu có người xuất thủ tranh đoạt thì nên xử trí sao cho tốt.
- Nguyễn gia chủ an tâm chớ vội! Tiên đế truyền thừa không phải là chuyện đùa, quan hệ tới thiên cơ vận số. Chúng ta chỉ cần làm hết sức, tự có lẽ trời đền đáp chuyên cần.
Vị lên tiếng cuối cùng ấy chính là La Khôn Tử trưởng lão La gia. Đứng cạnh lão ngoài La Thanh Tử ra, còn có hai vị lão giả và một vị trung niên. Hai vị lão giả, một người tướng mạo bình thường, một người có khuôn mặt già nua, theo thứ tự là Hoa Quyền Tử Đức Thiên và Khổng Phương Tử Huệ Thiên; người trung niên còn lại là gia chủ đến từ Thiên Tự Nguyễn gia, Nguyễn Tương.
- Lẽ trời đền đáp chuyên cần?
La Thanh Tử vuốt vuốt hàng râu dài, hơi trầm ngâm, trong lúc lơ đãng quay đầu thoáng nhìn, thản nhiên không đổi sắc nhìn La Khôn Tử, cười nói:
- Huynh trưởng nói có lý! Chúng ta làm liền một mạch.
Vào lúc đó, dưới chân núi đá đột nhiên chấn động. Hắn không rãnh rỗi nhiều lời, vội vàng cùng mọi người ở đây ngưng thần nhìn lại.
- Oành.
Cùng theo khoảnh khắc, một đạo ánh sáng chói mắt phóng lên cao, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn, sơn cốc lần nữa lâm vào yên lặng. Mà theo cấm chế sau cùng tan rã hầu như không còn, hố đá nghìn trượng ấy lại tối đen sâu thẳm hơn, cũng có khí thế cường đại không tên từ đó lan tràn ra, làm lòng người sinh sợ hãi mà không biết làm sao. Tu sĩ bốn phía kinh hoảng lui về phía sau, ai nấy đều trố mắt không dứt.
- Rắc....
Cho tới lúc này, kinh biến lại bắt đầu lên. Chỉ nghe một tiếng nổ trầm đục cõi lòng tan nát, trong hố đá lại chậm rãi hiện lên một ngọn núi. Không! Đó là một tôn tháp đá xanh đen, dày hơn trượng, cao gần mười trượng, hư thật không chừng, chân huyễn khó lường. Không! Đây chẳng qua là một tôn tháp ảnh hư huyễn, hòa làm một thể cùng bóng đêm phương này, nhưng lại tồn tại rõ ràng.
- Keng keng.
Cùng lúc đó, một tiếng ngọc minh trong trẻo vang lên, phảng phất như âm thanh tự nhiên, vừa tựa như tiếng khánh reo vui, khiến người trở nên rung động tâm thần. Cùng một chớp mắt, một đường kim quang xẹt qua bầu trời đêm, nhắm thẳng vào tháp ảnh.
La Thanh Tử khẽ biến sắc, ánh mắt vội vã lướt qua bốn phía, vội vàng cùng mọi người xoay người ngóng nhìn.
Bên ngoài ba ngàn dặm, Lôi Vân Tử, Lôi Phương Tử cùng với đám người tỷ đệ Hiên Tử cũng ghé mắt nhìn một cách kinh ngạc.
Lâm Nhất vẫn chắp hai tay đứng lặng yên, mà cả người đã bị kim quang xoay chung quanh. Chợt nhìn, trông giống như thiên thần đến trái đất. Chỉ trong khoảnh khắc, nét vương giả hiển lộ ra hết. Có người càng quá mức hơn, không ngờ cách đầu chân mày ba thước lại trao một thanh kim sắc ngọc xích tinh xảo, cũng từ trong đó bắn ra một đường quang mang cắm thẳng sâu vào bầu trời đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT