.. . .

Năm đó địch ta không rõ, vẫn còn ba phần nghi kỵ; ngày hôm nay cầm tay gặp nhau, dường như đã mất đi khúc mắc.

Năm tháng qua nhanh, đôi khi thật sự có thể nghiền nát hết thảy. Chỉ cần nguyện ý.

Lâm Nhất phiêu nhiên tiến ra đón, giơ tay mỉm cười thăm hỏi cùng nhóm người Lôi Vân Tử. Đối phương thấy hắn hoàn toàn không có kiểu cách thiếu niên giàu sang khoe khoang kiêu căng, càng không có hợm hĩnh thành danh không coi ai ra gì, từng người một tiếp đó dễ dàng hơn. Trong lúc nhất thời, song phương ngược lại gặp nhau thật vui vẻ.

Sau khi Lôi Vân Tử bế quan tu tới Tiên Quân cảnh giới, không yên tâm cho an nguy Lôi Thiên, dứt khoát đi cùng hai người Bình Dương Tử và Ti Không Thượng, hai mươi năm trước đi một chuyến Hoành Thiên Tiên vực nội giới. Lúc đó hắn không thấy được Ngô Dung, lại gặp được hai vị cao nhân tiền bối Động Thiên cảnh.

Chính cái gọi là không nhìn không biết, vừa thấy giật mình.

Lâm Nhất tuy nói đi mà không rõ, tục truyền đã là tu vi Tiên Quân. Hơn nữa ba vị Động Thiên cảnh tiền bối, mấy chục Viễn Cổ Tiên Nhân cùng với mấy trăm yêu tu. Sự cường đại của nội giới thực khiến người ta khó có thể tin được!

Ngoài ra, Lôi Vân Tử và Dư Hằng Tử có chút tương đương nhau, sớm đã tại chú ý tới Lâm Nhất từ mấy trăm năm trước, chỉ vì nhiều cố kỵ cho nên mới thủy chung trù trừ không chừng. Sau khi trải qua đại chiến tại Tử Vi, lại chính mắt nhìn thấy nội giới có biến đổi lớn, hắn lập tức quyết tâm ghi nhớ. Vì chỉnh đốn Tiên vực mà ân trạch thiên hạ, động thiên Tiên tôn cam làm đầy tớ, vì sao ta lại không thể?

Bình Dương Tử và Ti Không Thượng cũng bỏ đi nghi ngờ sau cùng, kết quả là, hai người và Lôi Vân Tử cùng chung biểu lộ chí nguyện của các nhà.

Tại Ngô Dung xem ra, cho dù ba người Lôi Vân Tử có ý đồ gì, cũng đều là chiều hướng phát triển mà không thể nghịch chuyển. Vì vậy, hắn cũng không cự tuyệt ba nhà ngoại giới đến đây là ai, cũng phân phó đối phương ngày sau cùng đi săn ở Huyền Chân tiên cảnh.

Sau khi Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Ti Không Thượng quay trở về ngoại giới, không còn trì hoãn nữa, từng người dẫn theo môn hạ đệ tử sớm chạy tới Huyền Chân tiên cảnh một bước.

Sau một phen hàn huyên, Lâm Nhất ngừng lại.

Một lão giả đứng bên ngoài hoa trượng, tu vi đã là Tiên Nhân Trung Kỳ cảnh giới, nhưng lại không có vẻ bình tĩnh tự nhiên lúc đầu. Không chỉ có vậy, sắc mặt lão không còn đỏ hồng, chỉ còn sót lại một tầng phong sương, mấy phần thương tang. Lão chắp tay, cười lớn một tiếng, lại buông hai hàng mi dài xuống, trên nét mặt lộ ra chút kiêng kỵ.

Lâm Nhất quan sát thêm chút nữa, bất đắc dĩ lên tiếng hỏi:



- Qua Linh Tử! Vì sao ngươi ở chỗ này, chẳng lẽ ném đi xá nghiệp nhà mình bái nhập Lôi gia?

Qua Linh Tử giương mắt thoáng nhìn, thấy Lâm Nhất vẫn chưa nói tới ân oán quá khứ, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, muốn trả lời, muốn nói nhưng lại thôi, lúng túng cười đáp lại, yên lặng lắc lắc đầu.

Lâm Nhất tò mò lại hỏi:

- Nếu không phải bái nhập Lôi gia, sao không quay trở về nội giới?

- Không dám.

Qua Linh Tử trả lời một câu, tự biết lỡ lời, vội vàng lắc đầu. Thấy mọi người bốn phía hãy còn tự thoại, lão ngầm thở dài, ra vẻ ung dung tiếp đó nói:

- Nhờ Lôi gia không ruồng bỏ, tại hạ mới được thành tiên, cho nên tự xung phong nhận việc tới đây trực thủ vệ, để bày tỏ tình cảm động.

Qua Linh Tử này dù gì cũng là chí tôn trong nội giới, bất kể tu vi hay tâm trí đều thuộc về bất phàm, lại tự cho là đúng mà mua dây buộc mình, cho nên mới có ngày hôm nay!

Lâm Nhất ngẫm nghĩ, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nói ra:

- Nội giới dĩ nhiên an định như lúc ban đầu, ngươi còn muốn trốn tới năm nào tháng nào? Trở về đi.

Qua Linh Tử ngẩn ra, dường như không nghe rõ.

Lâm Nhất vô tình nhiều lời, khoát tay nói tiếp:

- Qua lại không truy xét! Chớ có gây chuyện thị phi nữa.

Lôi Thiên đi tới, giơ tay lên ném ra một Càn Khôn Giới tử, cười nói ra:



- Qua Linh Tử! Ở nơi âm hàn hoang vắng này ngây người hơn năm trăm năm, rất là cực khổ! Nếu Lâm tiền bối đã lên tiếng, ngươi không ngại hôm nay quay trở về đi.

Bình Thuyên sau đó tới, con mắt sáng chớp động, dịu dàng cười cười, không bỏ lỡ cơ hội chào hỏi một tiếng:

- Lâm tiền bối.

Qua Linh Tử nhận lấy Càn Khôn Giới, lại ngẩn ra, nói:

- Hai vạn Tiên tinh, đây là nhiều lắm.

Nội giới thiếu thốn Tiên mạch, Tiên tinh chính là vật hi hãn không thể có nhiều hơn. Năm đó Lâm Nhất vẫn còn là tiên môn đạo tặc, cướp đi mấy trăm khối Tiên tinh chọc cho bốn phương kinh ngạc. Giờ này Lôi Thiên xuất thủ rộng rãi, thật khiến cho Qua Linh Tử không biết phải làm sao.

Lôi Thiên tới gần, xoay người liếc mắt nhìn Bình Thuyên một cái, thầm nghĩ, nữ tử này tuổi tác không nhỏ, cũng có dấu hiệu cải lão hoàn đồng? Mà nghĩ lại, thật giống như giấu diếm xúc động nào đó trong lòng, hắn co rút gương mặt, khổ sở nói ra:

- Nhiều lắm? Còn có thể nhiều hơn 48 vạn.

Qua Linh Tử nghe xong không hiểu ý nghĩa câu nói của Lôi Thiên, nhưng lão tỉnh hồn lại, nhất thời cảm khái không thôi, khom người đáp:

- Đa tạ Lôi thiếu chủ hậu tặng.

Lão quay sang Lâm Nhất giơ tay thăm hỏi:

- Lâm tôn chi vân thiên hung hoài, khiến người nhìn mà cảm thán! Ít ngày nữa tại hạ quay trở về, sẽ tới cửa tìm các vị lão hữu bồi tội.

Đây là người rõ ràng, không nói nhiều, hợp thời lui sang một bên.

Lâm Nhất lướt ánh mắt qua Qua Linh Tử, ánh mắt rơi vào Bình Thuyên. Hắn gật gật đầu với Bình Thuyên, bấy giờ mới cười cười nhìn Lôi Thiên, lại nhìn phía xa xa. Bản tôn xông xáo bên ngoài đến nay, có Thần Hồn dính líu, không khó thể nghiệm và quan sát động tĩnh của Long Tôn và Ma Tôn, chưa hẳn biết rõ tình huống của Long Khư và Hoành Thiên như lòng bàn tay. Mà vị Lôi thiếu chủ này hình như có nổi khổ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play