-Hôm nay ngươi đến đây chẳng qua là muốn thám thính hư thực. Có lời không ngại nói thẳng, cứ tiếp tục ngôn ngữ mập mờ thế này, ta chỉ đành phải tiễn khách!

-Cái này...

Lôi Thiên sắc mặt cứng đờ. Mình đã có tu vị Tiên Nhân hậu kỳ, rõ ràng là nhân vật tiền bối. Đương nhiên, tên Thiên Lang kia từng cùng theo Lâm Nhất sấm đãng Tử Vi tiên cảnh, hung ác phi thường, không thể lấy lẽ thường ra định luận. Nhưng tiểu nha đầu kiều mỹ động người trước mắt này chẳng qua là một vãn bồi Hợp Thể, lại có thể vừa nhìn liền phá, bức khiến mình không nói nên lời. Hắn sờ chòm râu dưới cằm, đang định châm chước mấy câu, chợt có người bay lên từ trong sơn cốc, thản nhiên nói:

-Tiễn khách? Không quản là ai, tới được đi không được...

Theo tiếng nhìn lại, một nam tử áo xanh bộ dáng trung niên bay đến trên đỉnh núi. Người đó khuôn mặt gầy gò, ánh mắt thâm thúy, thần sắc bình thản, tu vị sâu không lường được. Hắn hai chân chạm đất, một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, tự tiếu phi tiếu nhìn vào Tiên Nô.

-Cẩn tuân tiên sinh dạy bảo! Nô nhi có lễ...

-Ngô tiền bối...

Tiên Nô nghênh lên trước một bước, bộ dạng rất là khôn khéo nghe lời. Bách Lý Xuyên không dám khinh thường, cũng cung kính kiến lễ.

Lôi Thiên đánh giá nam tử trung niên vừa đột nhiên hiện thân này, trong lòng có chút không khoái. Bách Lý Xuyên và môn chủ Tiên Nô kia mang mình tới đây chẳng phải là muốn bái kiến trưởng bối trong môn ư? Nhưng vị này nhìn rất lạ mặt, nói chuyện cũng khó nghe. Cái gì mà tới được đi không được? Dù có là Lâm Nhất ở ngay đây cũng sẽ không trong mắt không người như vậy.

Chẳng qua, dựa vào nhãn lực mình lại nhìn không thấu tu vị người này. Thiên Tiên, hay là Kim Tiên?

Ngoài ra, trong sơn cốc còn mở mang mấy chục động phủ, tuy hư thực bất minh, lại khí cơ cường đại. Một Cửu Châu môn nho nhỏ, từ lúc nào mà có đông đúc cao thủ đến vậy?

Lôi Thiên ngập ngừng giơ lên hai tay, nói:

-Thì ra là Ngô đạo hữu! Tại hạ Lôi Thiên, thay mặt gia phụ Lôi Vân Tử tiến đến bái hội...

Ngô tiên sinh, Ngô Dung. Hắn gật đầu tỏ ý với Tiên Nô, lại đối với Bách Lý Xuyên nhìn mà không thấy, trực tiếp nhìn hướng Lôi Thiên, sắc mặt trầm xuống, quát lên:

-Một giới tiểu bối, mắt không tôn trưởng, thật là há có lý này!



Hắn khẽ liếc một cái, sau đó hờ hững nói tiếp:

-Lôi Vân Tử là ai, cùng ta can gì? Đúng là chuyện đùa! Liễu Đạo, phế tu vị người này cho lão phu, cầm cố ngàn năm...

Hắn còn chưa dứt lời, ánh sáng bốn phía chợt vặn vẹo, cách mấy chục trượng đột nhiên lóe ra một nam tử cao gầy, mang theo khí thế lăng người, khom lưng đáp nói:

-Cẩn tuân chỉ dụ!

Tiên Nô thần sắc kinh ngạc, lại vẫn tĩnh quan kỳ biến.

Bách Lý Xuyên hết sức kinh hãi, không dám thở mạnh. Liễu Đạo và đám tiên nhân liên can đều là tồn tại cao cao tại thượng, càng đừng nói tới vị Ngô tiên sinh thần bí khó lường này! Tuy nói không người có thể nhìn ra tu vị hắn, lại cũng có thể đoán được tám chín phần mười. Lâm Nhất a Lâm Nhất, trước giờ không thấy ngươi nhắc tới lai lịch những cao nhân này. Giờ ngươi vừa đi, chúng ta phải làm thế nào cho phải...

Chuyện quá đột nhiên, Lôi Thiên dọa nhảy dựng. Chỉ chớp mắt, uy thế cường đại cực hiếm thấy đã bao phủ quanh nó, trong lòng lại không sinh ra được nửa phần ý niệm đề kháng. Chẳng lẽ nam tử tên Liễu Đạo kia là tiền bối trên Kim Tiên? Mà hắn đối với Ngô tiên sinh lại có lệnh tất theo, thần thái cung cẩn...

Lôi Thiên tâm tư tạp loạn, sắc mặt đại biến, mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng. Một đạo nhân ảnh đánh tới, mang theo sát cơ nồng liệt khiến người ngạt thở. Hắn kinh hãi thất thanh hô to:

-Hạ thủ lưu tình, vãn bối có lời muốn nói...

Đối phương ở giữa không trung đột nhiên chợt ngừng, chỉ là dư uy còn đó. Một đạo cương phong mạnh mẽ gào thét mà đến, thổi đến tay áo bay loạn, da mặt đau nhói.

Trong hốt hoảng, hai chân Lôi Thiên mềm nhũn, thiếu chút quỳ rạp ra đất. Tình cảnh nhếch nhác thế này, còn sống tới nay là lần đầu tiên. Tu vị Liễu Đạo tuyệt đối ở trên La gia La Thanh Tử. Nhưng nếu hắn thật là một vị tiền bối Tiên Quân, vậy tu vị của Ngô tiên sinh kia há chẳng phải càng thêm khó mà phỏng đoán...

Vốn tưởng rằng chuyến này đồ lao vô công, ai ngờ lại có một trận thu hoạch ngoài ý!

Lâm Nhất, từ lúc ngươi uy chấn tiên vực liền không chút tung tích. Trong mấy trăm năm qua, rốt cục ngươi đã làm những gì? Ngươi có biết, vô số người vẫn đang tin tưởng Tử Vi chi chủ tồn tại, chờ đợi vương giả đi về...

Lôi Thiên tâm như sóng cả, lại không rảnh nghĩ nhiều, vội cúi người hành lễ, thành thật nói:



-Hai vị tiền bối! Tại hạ được gia phụ nhờ cậy, tiến đến có yếu sự cần báo. Nhưng chuyện này can hệ tới giới ngoại và hướng đi của Huyền Chân tiên cảnh, không thể không có điều cố kỵ...

Liễu Đạo ôm lấy cánh tay đứng cách đó năm trượng, thần sắc hờ hững mà khí thế bức nhân. Một khi có điều phân phó, hắn tùy thời tùy khắc đều có thể đưa Lôi Thiên vào chỗ chết.

Ngô Dung tay vuốt râu dài, thần sắc khó mà cầm nắm.

Tiên Nô và Bách Lý Xuyên chính là địa chủ Cửu Châu môn, lúc này lại trở thành hai người đứng ngoài nhìn náo nhiệt.

Sau câu nói kia, không người lên tiếng. Lôi Thiên tâm đầu hoảng loạn, cố gắng trấn định, dè dặt nói:

-Xuất phát từ cẩn thận, việc này vốn nên nói trực tiếp với Lâm Nhất. Nhưng nếu tiền bối có thể làm chủ thay hắn, tại hạ nói cũng không sao...

Hắn thoáng ngập ngừng, sau đó quyết đoán hành lễ, cắn răng hỏi:

-Dám hỏi lai lịch vị tiền bối này là gì, có thể cho biết được không...

Ánh mắt hắn trộm liếc, nhịn không được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

-Ha ha!

Nhất cử nhất động của Lôi Thiên Ngô Dung đều nhìn tại trong mắt, bỗng phát ra một tiếng cười lạnh, không vội không chậm nói:

-Trên đời này không có người dám vượt lên trên Lâm Nhất, càng đừng có nói thay hắn làm chủ. Còn chuyện ngươi muốn hỏi lai lịch lão phu...

Hắn hơi ngừng lại, thần sắc xúc động.

Lôi Thiên cúi đầu xuống, trước mắt một trận hoảng hốt, chỉ nghe có người nói:

-Lão phu là tẩu tốt dưới trướng Tử Vi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play