Tử Vi, sao đế vương.

Tẩu tốt, cảm tử hãm trận.

Lâm Nhất, tự xưng Tử Vi chi chủ, Chí Tôn giới nội mà chúng nhân thường gọi. Ngô tiên sinh tự xưng tẩu tốt, quyết chí theo đuổi.

Như vậy, dưới trướng Lâm Nhất cao thủ như mây, đủ để càn quét bảy nhà tiên vực giới ngoại. Ngoài ra, còn một tay thu phục đông đúc yêu tiên. Chẳng qua, tung tích bản nhân hắn lại vẫn không biết. Còn vị Ngô tiên sinh kia tuy võng khai một mặt, lại nói sao làm vậy. Lôi Thiên nếu đã đi tới giới nội, vậy liền không thể tự tiện rời đi...

Trên đỉnh núi cạnh hạp cốc, Lôi Thiên lặng lẽ ngồi một lưng. Sau lưng là gốc cổ tùng, lười nhác nghiêng người dựa lên đó, trong lòng càng thêm buồn chán.

Bốn phía hạp cốc có bốn vị trưởng lão Cửu Châu môn chia nhau trấn giữ mỗi phương. Đó chính là cao thủ tu vị Tiên Nhân, lại làm chuyện coi cửa canh phòng. Tiên vực giới nội xa xôi hoang vắng chưa từng có qua trường diện nghịch thiên như thế? Nay có duyên tận mắt nhìn thấy, cũng tính là chuyện hiếm gặp.

Nơi chỗ trũng dưới hạp cốc, một hồ nhỏ khô cạn bị cấm chế che phủ vòng quanh. Trong đó mây mù lượn lờ, tiên khí tràn khắp, khá là thu hút ánh nhìn. Năm đó Tẩy Tiên trì trong Tử Vi tiên cảnh bị hủy, yêu tu trở thành kẻ đầu sỏ. Giờ mới hiểu được, thì ra chủ hung là người khác, đã trộm lấy thành quả thậm chí đổi tên thành: Thiên Trì!

Chẳng qua, cảnh sắc nơi đặt Thiên Trì ngược lại rất tú lệ. Nếu đã không thể phản hồi giới ngoại, không ngại ở đây ngắm nhìn sơn sắc, đợi ngày Lâm Nhất hiện thân...

- Ha ha! Lôi thiếu an nhàn nhỉ! Thắng cảnh tiên gia như thế, không biết so với Lôi gia ở giới ngoại thì như thế nào...

Tiếng cười càn rỡ, thân ảnh béo mập, dù là nhắm chặt hai mắt che kín hai tai, Lôi Thiên cũng biết người đến là ai. Xuất Vân Tử, một tên béo Hợp Thể trung kỳ của Cửu Châu môn, tính cách tự cho là đúng, còn ngang ngược muốn mạng! Cậy vào nơi này là địa bàn hắn, cách dăm ba ngày lại tới làm quen. Hành Thiên nho nhỏ, há có thể đưa ra so sánh cùng Thiên Cương tiên vực, hừ!

Trên mặt Lôi Thiên chớp qua một tia không đáng, lại lười nhác nghiêng người dựa vào cổ tùng. Thầm nghĩ, tên Ngô tiên sinh kia hành xử không hợp tình người như vậy, chẳng qua là sợ để lộ phong thanh. Cha còn đang chờ đợi hồi âm, mình lại bị giữ lại làm con tin. Lôi gia từng cao cao tại thượng, nay lại trở thành phụ dung Cửu Châu môn. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm tháng vội vã, thương hải tang điền. Thế đạo này biến rồi!

“Phốc thông” một tiếng trầm vang, chấn cho mặt đất quanh mấy trượng run rẩy theo. Lôi Thiên đành chịu đứng thẳng người dậy, cũng không ngẩng đầu nói:

-Xuất Vân Tử, ta là một kẻ tù tội, đang phải nhắm mắt hối lỗi, thỉnh cầu nhẹ tay chút...

Một trận mùi rượu bay tới, hắn không khỏi liếc mắt nhìn.



Cách đó hai trượng, một tên béo đang ngồi, thân khoác đạo bào hoa lệ, trong ngực ôm hai bình rượu, trên mặt mang theo ý cười tục tĩu mà đắc ý, miệng dụ hoặc nói:

-Lôi thiếu ngươi không phải nhân vật bình thường, nếu thật muốn trốn thoát lao tù, nhấc chân liền đi...

Nói rồi, hắn hướng lên đỉnh đầu ra dấu một cái. Đó là tinh không rộng lớn không gì ngăn trở, chỉ cần tâm niệm vừa động liền có thể tan vào trong đó, tận tình rong ruỗi.

Lôi Thiên cũng ngửa đầu nhìn theo, mắt khẽ nheo lại.

Quả nhiên, tên béo đáng chết kia lại quái tiếu nói:

-Hắc hắc! Thần thông thiên phú của Thiên Lang nhất tộc ghê gớm lắm, không đến một chung trà liền có thể đuổi kịp ngươi. Gia hỏa kia khát máu thành tính, cực thích những chuyện giày vò tồi tàn người khác!

Lôi Thiên sắc mặt tối sầm, quát lên:

-Tên béo kia, ai nói ta muốn mượn cơ hội trốn thoát? Ngươi có hết hay không...

Một bình rượu mở sẵn nắp ném tới, bị hắn đưa tay nắm chặt. Bình rượu nặng năm cân rất là thô ráp, hương rượu bên trong lại có vẻ cũng không sai.

Xuất Vân Tử da mặt căng cứng, nghiêm túc nói:

-Ta sớm liền nhìn ra được, Lôi thiếu là người có đảm đương, vừa rồi chẳng qua là nói đùa thôi, mời...

Hắn hai tay giơ lên bình rượu, ngẩng đầu dốc một hơi sướng khoái, bộ dạng khá là hào sảng!

Lôi Thiên nhè nhẹ nhíu mày, bắt lấy bình rượu khẽ nhấp một ngụm.



Xuất Vân Tử một hơi uống cạn rượu trong bình, thống khoái thở phào một cái, tiếp đó lại tùy ý hỏi:

-Tình hình giới ngoại thế nào, có tung tích gì về truyền thừa Tiên Đế chưa...

Phong thái hắn thong dong mà quen thuộc, như thể một đôi bạn già tại nâng cốc chuyện trò.

Lôi Thiên lại toàn không hứng trí, càng lười nhác lên tiếng, chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu. Tên béo này còn muốn moi được tin tức từ miệng mình, đúng là không biết tự lượng sức. Ngươi tưởng mình là tên Ngô tiên sinh kia chắc? Nếu không phải cha nhờ vả, cùng với xem tại cảm tình với Lâm Nhất, Lôi mỗ cần gì phải nhẫn nhịn chịu đựng thế này!

Xuất Vân Tử tìm Lôi Thiên nói chuyện, kết cục lại luôn bị người xem thường. Sau năm lần bảy lượt, hắn sớm đã tập mãi thành quen. Thấy đối phương thần tình như cũ, hắn không cho là đúng nói:

-Lôi gia cũng là đại tiên môn danh chấn một phương, lại rơi đến tình cảnh như giờ. Đúng là khiến người thổn thức không thôi...

Giao thiển ngôn thâm, là đại kỵ xử thế làm người. Tên béo này là thật không hiểu đạo lý đơn giản đó, hay là đang cố tình pha trò giỡn chơi? Lôi Thiên thầm hừ một tiếng, dứt khoát quay mặt sang bên, ngắm nhìn sơn cốc bên dưới.

-Nghe nói, La gia đào sâu ba xích trong Huyền Chân tiên cảnh, sau mấy trăm năm giằng co, cuối cùng tìm được dấu tích truyền thừa Tiên Đế. Lôi gia ngươi lại người đơn thế yếu, đành phải trơ mắt nhìn đối phương tùy ý làm xằng. Vì không để tiểu nhân đắc chí, vì một phương tiên vực an bình, ba người Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Ti Không Thượng cấp bách muốn Tử Vi chi chủ tới bình định lập lại trật tự, định đỉnh thiên hạ...

Lôi Thiên chầm chậm quay đầu lại, kinh kỳ nhìn Xuất Vân Tử. Đối phương vẫn đang lẩm nhẩm một mình:

-Ngoài ra, La gia lệnh vô số yêu tiên giới nội tề tụ Huyền Chân tiên cảnh, đảm bảo truyền thừa Tiên Đế không có gì bất trắc. Nhưng vì đây đó liên lạc không nhanh, La Thanh Tử phải sai người tiến đến tra xem, lại bị Lôi gia được biết tường tình, lúc này mới có chuyến đi của Lôi thiếu tới giới nội...

-Ngươi...

Trong mắt Lôi Thiên đã hiện đầy kinh ngạc, thất thanh không nói. Lời này từng nói ra từ chính miệng mình, hắn sao có thể không quen thuộc. Đương thời bị bách nói ra thật tình, hiện trường chỉ có Ngô tiên sinh, Liễu Đạo, Tiên Nô và Bách Lý Xuyên. Tên béo này đứng cách xa xa, làm sao biết được rõ ràng như thế?

Trên khuôn mặt béo ú của Xuất Vân Tử chợt phù hiện ra một tia thần sắc giảo hoạt, ra vẻ cao thâm khoát khoát tay, cười nói:

-Hắc hắc! Ta tùy ý nói thôi, Lôi thiếu đừng để tâm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play