Đỉnh núi Thiên Môn sơn, ngoài cửa động phủ.

Bách Lý Xuyên tay vuốt râu dài, bước chân đảo quanh, thần sắc lo âu. Chợt thấy Tiên Nô hiện thân, hắn thở phào một hơi, vội bước lên kiến lễ, miệng nói môn chủ, lại hướng động phủ không một bóng người sau lưng đối phương khe khẽ đánh giá một cái, không khỏi có chút ngoài ý. Theo như lời Xuất Vân Tử, phân thân Lâm huynh đệ hẳn ở trong đó. Nhưng người đâu...

Tiên Nô ly khai Thiên Địa kết giới, bước nhanh đi ra động phủ. Nàng tiện tay đóng lại cửa động, gật đầu chào hỏi, nói:

-Bách Lý tiên sinh, chuyện gì?

-Lâm huynh đệ đang xuất môn tại ngoại, giờ phải làm thế nào cho phải...

Bách Lý Xuyên còn chưa dứt lời, tự giác không thỏa, vội nói:

-Môn chủ đừng trách, xin thứ tại hạ gấp quá nói lỡ...

Tiên Nô “Ừ” một tiếng, đợi nghe tiếp.

Bách Lý Xuyên định thần lại, ưu tâm lo lắng thán nói:

-Ai! Ra đại sự...

Tiên Nô vẫn im lặng lắng nghe.

Bách Lý Xuyên đành chịu lắc lắc đầu. Mình sống cả đống tuổi, trải qua vô số mưa gió, lại không bình tĩnh bằng con bé trước mắt. Chỉ có điều, lần này chuyện xảy ra quá đột nhiên, nếu ứng đối không thỏa đáng, tất sẽ khó mà xử lý. Hắn không dám chậm trễ, vội thành thật nói:

-Ba ngày trước, hai tên đệ tử tiên nhân giới ngoại La gia xông vào Hành Thiên môn. Vì không thấy bóng dáng yêu tiên liền quát mắng đám người Dư Hằng Tử. Thuần Vu Phong thấy không ổn bèn tiến đến Cửu Châu biệt viện cầu cứu. Xuất Vân Tử mang theo Thiên Lang Diệp Mậu và Đồng gia huynh đệ chạy tới, song phương động thủ. Ta định thì đã chậm. Không ngoài dự liệu, hai người kia bị Diệp Mậu xé thành vụn phấn...

Tiên Nô nhíu mày, thần tình dần dần ngưng trọng.

- Giới nội chúng ta đổi chủ, động tĩnh khá lớn, khó miễn để lộ phong thanh. Hai tên đệ tử La gia kia chắc là vì thế mà đến, lại ngoài ý thân vẫn đạo tiêu, quả quyết không giấu được La gia. Một khi gia chủ La gia La Thanh Tử nổi giận, tất sẽ tới cửa hỏi tội. Nhưng nay Lâm huynh đệ xuất môn tại ngoại, không biết lúc nào mới đi về. Nếu có biến, Hành Thiên ta đại họa lâm đầu...



Lời Bách Lý Xuyên thoáng ngừng, mang theo thần tình mong đợi hỏi:

-Trước khi đi Lâm huynh đệ có từng để lại dặn dò, lại nên tìm hắn thế nào...

Tiên Nô ngập ngừng một lúc rồi đáp nói:

-Chưa từng!

Thấy Bách Lý Xuyên than ngắn thở dài, nàng nhẹ giọng an ủi nói:

-Có Ngô Dung Ngô tiên sinh và đám cao nhân Liễu Đạo Liễu Phàm tọa trấn Thiên Môn sơn, Hành Thiên ứng không đại ngại!

Bách Lý Xuyên hai tay trải ra, miệng nói:

-Những cao nhân và yêu tiên kia không phải Lâm huynh đệ thì không nghe triệu hoán. Nếu cường địch tới phạm, ai sẽ động thân mà ra giải nguy đây...

Hắn sinh tính cẩn thận, lo lắng từ nhiều phía, nói ra ngược lại cũng là lời thật. Ngô Dung và đám người Kim Thánh căn bản không để vô số tu sĩ Cửu Châu môn vào mắt. Nơi sơn cốc hai nhóm cao thủ nghỉ ngơi, thường nhân khó mà kề cận nửa bước. Xuất Vân Tử và Liễu Đạo Liễu Phàm từng có lui tới, nhưng đó chẳng qua là rượu thịt chi tình, giao tế hời hợt, lúc then chốt liệu có thật hữu dụng không?

Tiên Nô thầm nghĩ khoảnh khắc, nói:

-Hơi an chớ nóng! Trước tìm Ngô Dung tiên sinh báo cáo việc này, không ngại cùng đi.

Nói xong, lập tức rời đất mà lên.

-Như vậy cũng được, như vậy cũng được...

Bách Lý Xuyên lia lịa đáp, chợt nhớ tới điều gì, vội vàng đuổi kịp nói:



-Người tới từ giới ngoại không chỉ một mình La gia, còn có người khác...

Tiên Nô ngừng lại, váy dài như tuyết phất phơ giữa trời. Nàng thoáng kinh ngạc, hỏi:

-Ai?

...

Cách chủ phong Thiên Môn sơn ngàn dặm, trên một tòa cao phong khác, Lôi Thiên có chút bất an đánh giá bốn phía. Phía đối diện cách hắn mấy trượng, một nữ tử áo trắng đứng lặng lẽ, mỹ mạo tuyệt luân. Nàng chỉ có tu vị Hợp Thể, bộ dạng chừng mười bảy, tám tuổi, không ngờ lại là môn chủ Cửu Châu môn, đệ tử đích truyền của Lâm Nhất?

Bên cạnh nữ tử kia, trưởng lão Cửu Châu môn Bách Lý Xuyên vẫn đang nhẫn nại phân bua:

-Đây là thiếu chủ giới ngoại Lôi gia, hắn đến đây ngay sau hai vị đệ tử La gia. Nếu không phải vị Lôi tiền bối này mở miệng trước, lại thêm ta kịp thời ngăn trở, chỉ sợ Diệp Mậu trưởng lão đã không bỏ qua! Thiên Lang nhất tộc, sát phạt vô tình a! Hắn nói có quen biết với Lâm huynh đệ, hẳn là không giả...

Lôi Thiên khá là thoải mái gật gật đầu, tỏ ý lời Bách Lý Xuyên không giả. Nhưng trong lòng lại đang hồ đồ, bối phận ở Cửu Châu môn này tại sao bất đồng với nơi khác? Con Thiên Lang thiếu chút giết mình kia chính là một vị tiền bối tu vị Thiên Tiên. Bách Lý Xuyên và nó đều là trưởng lão, lại cùng Lâm Nhất xưng huynh gọi đệ, riêng đối với môn chủ thân là vãn bối này thì khá là cung kính...

-Năm đó lúc ta độ kiếp Luyện Hư vừa khéo có cao nhân hiện thân. Tình cảnh khi ấy, môn chủ hẳn còn nhớ được? Người đó chính là vị Lôi tiền bối này...

Bách Lý Xuyên tiếp tục nói. Hắn lúc độ kiếp bị người bỡn cợt, hiểm tượng hoàn sinh, vừa may Lâm Nhất tại trường, cuối cùng chuyển nguy thành an. Tường tình sau đó thế nào, không người biết được. Hiện nay nghĩ lại, hẳn là hai người bọn họ đạt thành minh ước. Nhưng có lẽ bởi Lâm Nhất hành sự cẩn thận cho nên chưa công bố ra ngoài.

Thấy Bách Lý Xuyên nhắc tới chuyện xưa năm đó, Lôi Thiên thừa cơ chắp hai tay sau lưng, ngậm cười nói:

-Năm đó ta được gia phụ nhờ vả, tỏ rõ thiện ý mà đến. Ngày sau trong Tử Vi tiên cảnh, có Lôi gia tận lực thúc thành, hai vị tiền bối Bình Dương Tử và Ti Không Thượng mới không chịu đứng cùng phe với La gia. Vì thế, ba nhà chúng ta nếm đủ đau khổ, chuyện cũ không thể quay đầu a! Hiện nay thiên đạo trầm luân, trật tự tan vỡ, cần cấp bách có người quét qua âm mai. Còn mong Lâm Nhất Lâm đạo hữu vung tay một hô, trả ta lãng đãng Càn Khôn...

Lôi Thiên từ tốn nói, đưa tay nhấc chân lộ hết phong phạm đệ tử danh gia.

-Đây là ý của lệnh tôn hay chỉ là suy nghĩ của cá nhân ngươi? Gia sư nhiều năm nay hạ lạc bất minh, ai biết được hắn bình yên vô sự?

Tiên Nô bỗng lên tiếng phát vấn, lại nói tiếp:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play