Hành Thiên tiên vực, Cửu Châu biệt viện.

Gọi là biệt viện nhưng chẳng qua chỉ là một nơi hạp cốc trên Thiên Tinh Hành Thiên môn, cùng với một mảnh hồ nhỏ khô cạn trong đó mà thôi. Nước hồ không có, thay vào đó là một phương cấm pháp, cùng với phong cấm mây mù mờ mịt. Trừ điều này ra, không hề có đình đài lâu các, càng không tấc gạch phiến ngói. Chính một ngóc ngách an tĩnh như vậy lại trở thành Thánh Địa trong cảm thụ của tu sĩ Hành Thiên. Ngày sau, cũng tất sẽ dẫn tới càng nhiều người hướng đến. Nguyên nhân không khác, chỉ vì trong cấm pháp kia có “Tẩy Tiên trì” một bước đăng tiên.

Sau mười ngày, một hàng người lần lượt đi ra cấm pháp. Dư Hằng Tử, Thành Nguyên Tử, Thiên Trường Tử, Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử, không ai không thần thái hồng hào, cảnh giới cũng đã khác xưa. Vốn là năm vị cao thủ Hợp Thể hậu kỳ, nay đều đã đề thăng tới cảnh giới Phạm Thiên, tôi luyện thành tiên. Theo sau là ba huynh đệ Đồng gia, tuy cũng có điều thu hoạch, tu vị lại không nửa phần tiến cảnh.

Dư Hằng Tử hành tẩu trong hạp cốc, tâm tình thoải mái không thôi. Chỉ thấy bốn phía núi rừng tươi mát, càng khiến người tâm khoáng thần di. Hắn chậm rãi đứng vững, quay đầu nhìn hướng cấm chế dưới mây mù bao phủ, rồi hướng hai bên trái phải cảm khái nói:

-Tâm nguyện vạn năm, cuối cùng được đền bù. Lần này thành tựu tiên thể, không thể quên đại ân Lâm huynh đệ...

-Đạo hữu nói chí phải, nói chí phải, ha ha...

Thiên Trường Tử rung rung râu bạc, cười nói:

-Lâm đạo hữu lấy ra phương Tẩy Tiên Trì này, đủ để dung được vài trăm tu sĩ thành tựu tiên duyên, thật có thể nói công tại thiên thu!

Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử thì nhìn nhau khẽ cười, song song gật đầu phụ họa.

Thành Nguyên Tử không còn vẻ âm trầm như trước, trên khuôn mặt thanh gầy lộ ra mấy phần tinh thần. Hắn trầm ngâm nói:

-Đương sơ thật là nhìn nhầm, thiếu chút dưỡng thành sai lớn. May mà Lâm Nhất khoan hậu độ lượng, quả thật là phúc của giới nội chúng ta!

-Lâm tôn? Giới chủ, giới tôn...

Thiên Trường Tử chút chút hơi ngớ, lập tức chợt hiểu cười nói:

-Lâm tôn danh phù kỳ thực, chúng vọng sở quy, chúng vọng sở quy...



Lúc Dư Hằng Tử, Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử vừa định lên tiếng tán đồng, sau lưng chợt có người buồn bực nói:

-Các ngươi đừng có gấp gáp nịnh nọt trưởng lão nhà ta, Đồng mỗ chỉ nghĩ hỏi một câu, huynh đệ ta vì sao không được thành tiên...

Ba đại trưởng lão Cửu Châu môn sớm đã danh chấn giới nội. Người cất tiếng hỏi chính là lão đại Đồng Lý. Hai vị huynh đệ của hắn đứng hai bên trái phải, phân biệt là Đồng Lực và Đồng Ly. Uy thế trên dưới quanh thân ba người tuy hơi có bất đồng, lại đều đã là tu vị Hợp Thể hậu kỳ viên mãn.

Dư Hằng Tử ra hiệu với mấy vị đạo hữu tại trường, đây đó tự hiểu trong lòng. Hắn hướng Đồng Lý chắp chắp tay, nói:

-Chúng ta đều đã trải qua thiên kiếp Tử Vi thăng tiên, nay nhờ tiên khí Lâm huynh đệ mang tới mới tiến thêm một tầng. Trong khi ba huynh đệ ngài hẳn còn chưa từng vượt qua cửa này, cứ an tâm tu luyện, chờ đợi ngày thủy đến cừ thành (nước chảy thành sông)...

Trên vách núi bên cạnh, một vị hán tử cao lớn thô tráng bó gối mà ngồi. Hắn tướng mạo hung ác, quanh thân tán phát uy thế khó lường, khiến người nhìn mà sợ hãi. Có hắn thủ hộ lấy hạp cốc, một đám tu sĩ Hành Thiên tới gom náo nhiệt không dám lại gần, chỉ phải tránh ở nơi xa ngước đầu quan vọng.

Thuần Vu Phong và mấy vị sư huynh đệ đã chờ đợi rất lâu, liếc thấy sư phụ hiện thân, lập tức hưng phấn định tiến lại chào hỏi. Nhưng vừa định động thân, một tiếng quát mắng truyền đến:

-Đây là Cửu Châu biệt viện, nhàn nhân không được kề cận!

Nghe tiếng, đám đệ tử Hành Thiên môn lập tức dừng bước. Tráng hán kia tuy là yêu tu, lại là cao nhân thực trăm phần trăm. Gia chủ các nhà tiên vực giới nội đều không dám dễ dàng đắc tội với nó, càng đừng nói tới đám tiểu bối toàn là Hóa Thần Luyện Hư tại trường. Thuần Vu Phong xa xa chắp tay, cầu tình nói:

-Thiên Lang trưởng lão, tại hạ Thuần Vu Phong...

Dư Hằng Tử và Đồng gia huynh đệ chính đang nói chuyện, bỗng phát giác được động tĩnh từ ngọn núi bên hạp cốc. Hắn và mọi người thấy thế lập tức không chút ngập ngừng, đạp không mà lên, đưa tay nói:

-Đạo hữu! Đó là đệ tử nhà ta, kính xin mở một con đường. Còn không biết Lâm huynh đệ đi nơi đâu...

Hán tử kia quát lui đám người Thuần Vu Phong, quay đầu nhìn hướng từng đạo bóng người bay tới từ trong hạp cốc, không coi ra gì quát lớn:

-Ta là Diệp Mậu, mấy trăm năm trước đã có tu vị Thiên Tiên. Đám tiểu bối các ngươi không biết tôn ti trên dưới...

Hắn có vẻ khá là không vui, miệng nói tiếp:



-Lâm công tử không phải huynh đệ nhà ai cả...

Diệp Mậu, chính là Tráng Diệp trong Thiên Lang huynh đệ. Hắn từ sau khi thành tựu tiên thể, dần dần thiếu đi yêu khí cuồng dã, lời lẽ cử chỉ càng giống như một tu sĩ. Chẳng qua, thiên tính chân chất bưu hãn vẫn còn, nghiễm nhiên một người thiện ác phân minh.

Đám người Dư Hằng Tử đi tới trên đỉnh núi, lúc này còn chưa hạ xuống, nhất thời tiến thoái không được. Lâm Nhất tính cách tùy ý, lại không câu nệ tiểu tiết, mọi người cùng theo hắn xưng huynh gọi đệ sớm đã tập mãi thành quen, ở chung với nhau cũng rất dung hợp. Ai ngờ hôm nay đột nhiên bị quở mắng, quả thật khiến người lúng túng không thôi. Luận đến lễ phép luân thường và tâm cảnh cảm ngộ, mỗi vị tại trường đều trên yêu tiên tầm thường một bực. Nhưng lời đối phương tuy thô tục, lại cũng không phải không có lý.

-Tiền bối! Xin thứ cho chúng ta mạo muội, thứ lỗi...

Chúng nhân tự biết đuối lý, đành phải cúi người hành lễ. Đồng gia huynh đệ ỷ vào thân phận, cười ha ha một tiếng liền muốn thừa cơ rời đi. Ai ngờ Diệp Mậu lên tiếng ngăn trở, thản nhiên phân phó nói:

-Ba người các ngươi lưu lại thủ hộ biệt viện, đồng thời làm tùy tùng nghe ta sai bảo...

-Tùy tùng?

Nét mặt lão đại Đồng gia có phần khó coi. Ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, đây chẳng phải bóc thương sẹo người ta ư? Hắn vung tay hét lớn:

-Chúng ta đã là tiên nhân, không phải tùy tùng nhà ai hết!

Hai huynh đệ hắn thâm cho là đúng, chỉ một lòng muốn phản hồi giới ngoại. Chịu khổ vất vả nhiều năm, cuối cùng đợi đến ngày áo gấm về nhà, thực sự sốt ruột vô cùng a!

Mấy vị trưởng lão Cửu Châu môn không ngờ lại nảy sinh tranh chấp. Chuyện quá đột nhiên, đám đông tại trường không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Diệp Mậu ngồi trên một khối đá vuông, hai mắt hơi trừng, uy thế Thiên Lang hung hăng tán phát ra, lành lạnh quát:

-Ba người các ngươi hồn cấm tại thân, không phải tùy tùng thì là gì? Không được Lâm công tử cho phép, kẻ nào tự tiện hành sự, trước phải bước qua cửa này của ta đã...

Đừng nói bóc thương sẹo, giờ thì đến cả mông đít đều bị người nhìn sạch sẽ. Đây đó đều cùng cảnh ngộ, ai lại so ai mạnh ra bao nhiêu? Lão đại Đồng Lý không khỏi tức giận, cắn răng nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play