Lúc này bộ dạng nàng tuy vẫn nghe lời thuận theo, lại thiếu mấy phần khiếp hèn,nhiều mấy phần chủ kiến và trầm tĩnh dị thường.

Thánh nữ như có điều phát giác, song không mấy ngạc nhiên, ngược lại khá là đành chịu lắc lắc đầu, nói:

-Vũ Tử nếu không chịu phân ưu cùng sư phụ, vậy liền đành thôi...

Vũ Tử lòng có bất an, vội nói:

-Sư phụ có lệnh, đệ tử sao dám không theo?

Vô luận thế nào, nàng đều là đệ tử Cửu Mục, tiếp nhận ơn thầy. Hành vi trái luân lý lẽ thường, nàng không làm ra được.

-Ừ! Vũ Tử hiếu tâm khả gia, không uổng vi sư hàm tân như khổ...

Lời tới chỗ này, Thánh nữ xoay người nhìn nàng, rất là an vui nói:

-Vi sư vốn có một trang việc khó, khá là vướng tay, hơi không cẩn thận liền nguy hiểm tới sinh tử tồn vong của Cửu Mục...

Vũ Tử đứng thẳng người dậy từ trong pháp trận, khom người đợi lệnh.

-Vũ Tử có lời tất theo, vi sư rất an ủi! Đây là căn bản của đạo làm người, nếu trái, ắt bị thiên địa vứt bỏ!

Thánh nữ khẽ gật đầu tán thưởng, trong ngữ điệu nhiều thêm mấy phần uy nghiêm không thể nghi ngờ. Nàng nói tiếp:

-Dựa vào tu vị trước mắt của ngươi, lấy một chiêu Cửu Mục tiên pháp, cùng cảnh giới toàn không đối thủ...

Vũ Tử không đợi sư phụ nói hết, tâm đầu đã phanh phanh trực nhảy, thất thanh nói:

-Không thể...



-Hừ! Trước cứ sau cung là hành vi tiểu nhân, không phải đệ tử ta nên làm...

Giọng Thánh nữ đột nhiên trầm xuống, trong huyệt động lập tức sa vào chết lặng.

Vũ Tử dĩ sắc mặt trắng bệch, răng khớp cắn chặt. Nàng nhìn chằm chằm pháp trận trước mặt, ngực khẽ phập phồng.

Đồng thời với đó, Thánh nữ bỗng phát ra một tiếng than nhẹ:

-Ai! Cửu Mục an nguy, sự thể lớn lắm, há có thể lật lọng? Chỉ là sư đồ tình thâm, bằng không ngươi ắt bị môn quy trừng phạt nặng...

Hai má Vũ Tử đột nhiên khoác lên một tầng ráng hồng, nhất thời không biết làm sao. Nàng gấp muốn biện giải, lại khó mà nói nên lời.

Đối với sắc mặt đệ tử biến ảo, Thánh nữ lại nhìn như chưa thấy, lẩm bẩm nói:

-Vi sư còn có một việc khó khác chưa được giải quyết, ngươi không ngại chọn một trong hai, quả quyết không được khinh thường, bằng không môn quy không tha...

Vũ Tử còn đang lo lắng, sư phụ đã xoay người rời đi, xa xa ném xuống một câu:

-Vũ Tử! Ngươi là đệ tử Cửu Mục, nghĩa nữ La gia. Mong ngươi tỉnh khỏi mộng cảnh, đừng trầm luân trong đó. Dù có ngàn ngàn kết, chẳng bằng sinh tử kiếp...

Không biết qua bao lâu, Vũ Tử vẫn cứ thẫn thờ đứng đó. Như người mất hồn, nàng cuốn nhẹ tay áo, trong tay nhiều thêm một quyển họa trục. Mà nó còn chưa mở ra, hai mắt đã đẫm lệ...

...

Trong tinh không, hai đạo nhân ảnh một trước một sau ngừng lại. Kẻ trước niên kỷ ước chừng trên dưới hai mươi, một thân áo xám, khí độ nội liễm, hờ hững tự nhược. Kẻ sau thì là bộ dáng trung niên, tứ chi thô to kiện tráng, khá hiển uy vũ bất phàm, trong hai mắt lồi ra trên khuôn mặt xấu xí lại ẩn ẩn lộ ra một tia bất an.

-Lâm... Lâm tôn... Không biết ngài ta nên đi đâu về đâu...



Trung niên ngập ngừng lên tiếng hỏi, tên tục quen thuộc mà đáng ghét kia thiếu chút buột miệng mà ra. Hắn vội cẩn thận lấp liếm, lập tức lại ngăn không được chửi thầm một tiếng. Trước đây, cái đứa trước mặt này chẳng qua là tên tiểu bối. Ai ngờ thời quá cảnh dời, một đôi cừu gia không ngờ thành chủ bộc. Thiên ý trêu người, biết phải làm sao!

Lâm tôn, chính là Lâm Nhất mới rời khỏi Long Khư không lâu. Người trung niên chính là Thương Quý. Hai người rời Long Khư, nhất thời không rõ hướng đi.

Lâm Nhất không để ý đến Thương Quý mà nhấc tay nhìn ra xa. Mấy trăm năm nay, tùy theo tu vị không ngừng đề thăng, thần thức cũng theo đó nước lên thuyền lên, cường đại vượt ngoài ý liệu. Hiện nay chỉ cần tâm niệm vừa động, thần thức liền có thể cắm thẳm trong ngoài vạn vạn dặm. Dù là vô số tiên vực rộng lớn xa xôi cũng có thể nhìn xem không sót. Chỉ có điều, vũ trụ hạo hãn vô cực, luôn có chỗ nhìn không thấu, nhìn không ra. Chính như ba nhà mười tám tiên vực hạ lạc bất minh kia, hay là Cửu Mục và Yêu vực thần bí khó lường, có lẽ còn có Thần Thương cốc cùng với một số nơi chưa biết khác còn phải đợi đi tìm kiếm...

-Chỉ cho ta vị trí Thần Thương cốc!

Khoảnh khắc sau, Lâm Nhất quay đầu nói.

Cách đó mười trượng, Thương Quý sắc mặt đau khổ, nhịn không được lia lịa khoát tay, nói:

-Rời nhà đã lâu, thân lại ở nơi chưa biết, tại hạ không rõ phương hướng a...

-Ha ha!

Lâm Nhất thờ ơ cười một tiếng, nói:

-Thương Quý! Ngươi đừng tâm tồn may mắn, ta không ngại báo thù cho Qua Y trưởng lão đâu...

-Vô sỉ...

Thương Quý giận không thể át, thấp giọng gào thét. Đối phương nhìn như đạo mạo ngạn nhiên, lại là hạng người vô sỉ rất giỏi mượn đao giết người, sau khi soán lấy Long Tộc, quả nhiên lại muốn tính toán tới Thần Thương cốc. Đúng thật không thể nhịn!

Lâm Nhất nhướng mày lên, thần sắc như thường, lại vô ý nói nhiều, chỉ khẽ nhấc cằm, cực là lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Quý đang nổi giận không thôi. Đối phương như thể chỉ là một đạo phong cảnh tầm thường, hắn chẳng qua là vừa khéo đi qua, tùy thời có thể vứt đó mà đi.

Thương Quý sắc mặt cứng đờ, tâm đầu trầm trọng. Không biết vì sao, người đó càng hờ hững như thế, lại càng khiến người rất không thoải mái. Hắn nhãn châu chuyển động, sợ hãi khó tiêu, ngập ngừng nửa buổi, đành phải lúng túng gượng cười nói:

-Rời nhà quá xa, đường sá khó phân, không ngại cứ đi đi thử xem...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play