-Thiên Lang huynh, ngươi chẳng phải cũng như ta, cần gì phải nhiều chuyện...

Lời tuy như thế, hắn vẫn chắp chắp tay tỏ kính ý. Hết cách rồi, đối phương một mực áp trên đầu huynh đệ nhà mình, nói không sợ là dối mình gạt người.

Diệp Mậu đung đưa thân mình tráng kiện một cái, đắc ý nói:

-Hừ! Hai huynh đệ ta đã được cởi đi cấm chế! Anh ta về nhà, ta lưu ở chỗ này...

Thật hay giả đấy? Đồng gia huynh đệ kinh ngạc, thần sắc thất lạc. Sao Lâm Nhất lại hậu này bạc kia, há có lý này!

Đúng lúc ấy, hai đạo nhân ảnh từ xa tiến lại. Trong đó một người mập mạp cười nói:

-Nghe bảo Thiên Lang huynh đệ tắm máu chém giết trong Tử Vi tiên cảnh, uy danh hiển hách, càng là hào kiệt trung tâm cảnh cảnh có ơn tất báo, bị trừ đi cấm chế có gì ngạc nhiên? Còn Đồng gia huynh đệ lại không hiền hậu a...

Theo ở phía sau là một vị thư sinh trung niên, người đó quét mắt đánh giá bốn phía, trên mặt tràn đầy ý cười.

-Xuất Vân Tử đạo hữu, Bách Lý tiên sinh...

Đám người Dư Hằng Tử vội nhấc tay chào hỏi. Hai người này tu vị bình thường, song lại cũng đến từ hạ giới như Lâm Nhất, đồng thời giao tình không cạn. Trong cảm thụ chúng nhân, thân phận địa vị bọn hắn không cần nghĩ cũng biết!

-Hai chúng ta nhàn tới vô sự, nghe nói nơi này mở mang biệt viện, đặc ý tới nhìn xem...

Bách Lý Xuyên khiêm tốn kiến lễ hàn huyên cùng mọi người. Xuất Vân Tử và hắn song song hạ xuống, nhìn Diệp Mậu hỏi:

-Huynh đệ ta đi đâu?

Diệp Mậu nhìn như thô lỗ đơn giản, lại không ngu, càng ưa thích nghe lời hay. Hắn đứng dậy, hướng Xuất Vân Tử nhếch miệng khẽ cười, trầm giọng nói:

-Không biết...



Xuất Vân Tử gãi gãi đầu, oán giận nói:

-Thần không biết quỷ không hay! May mà Tiên Nô và Trần Tử đi về cho biết, bằng không còn bị hắn che mắt...

Hắn khoát khoát tay, hiếu kỳ nhìn quanh hạp cốc hiếu kỳ, lập tức hứng trí bừng bừng, ha ha cười nói:

-Biệt viện? Nơi này nguyên khí nồng nặc, phong cảnh tuyệt mỹ, là nơi tốt...

Nó quay đang Đồng gia huynh đệ còn đang sững sờ nói:

-Ba người các ngươi chỉ cần cần cù tu luyện, ngày sau không sầu huynh đệ ta pháp ngoại khai ân, Thiên Lang huynh đệ chính là tấm gương, đến lúc đó ta giúp lấy nói mấy câu lời hay...

Đồng gia huynh đệ vội thu lại tâm tư, cười bồi đáp lễ.

-Các vị tiên đạo hữu thành, đáng mừng đáng chúc nha...

Lúc này, Xuất Vân Tử đã nhìn ra tu vị dị thường của gia chủ các nhà, nhấc tay chúc mừng, đổi lại là từng nụ cười thân thiện. Hắn khá là quen thuộc hướng Dư Hằng Tử nói:

-Cửu Châu môn và Hành Thiên môn thành hàng xóm, môn chủ đáng nên tận tình địa chủ mới đúng. Đình đài này, lầu các này, tốt xấu xây vài cái; kỳ hoa dị thảo, mỹ tửu, thứ nào cũng được, không chê nhiều, hắc hắc...

Dư Hằng Tử và Xuất Vân Tử tính là quen biết hơn trăm năm, biết rõ tính tình không chịu thiệt của đối phương. Hắn tay vuốt râu dài, cười áy náy nói:

-Chuyện quá vội vàng, ngày sau tất định làm theo!

Xuất Vân Tử vừa lòng thỏa ý ôm bụng khẽ cười:

-Ha ha! Động phủ của ta bị nha đầu Trần Tử kia chiếm mất, không ngại an cư ở đây vậy...



Hắn khẽ phất tay áo, đạp không mà lên, thoáng chốc liền hạ xuống hạp cốc, tự ý tìm một khối vách đá bằng phẳng, đưa tay tế ra pháp lực. Đá vụn tung tóe, trên vách đá lập tức nhiều thêm hai chữ lớn xiên xiên vẹo vẹo: Thiên Trì...

...

Xuất Vân Tử chuyển nhà, nhưng động phủ cũ của hắn cũng không nhàn rỗi. Trần Tử sau khi phản hồi Thiên Môn sơn liền thúc đẩy Tiên Nô bế quan tu luyện. Dụng ý chân thực của nàng chẳng qua là muốn tiến vào trong Thiên Địa kết giới của đối phương.

Tiên Nô ngồi ở vị trí môn chủ, khó miễn việc vặt quấn thân, dứt khoát giao hết thảy cho Bách Lý Xuyên và Xuất Vân Tử quản lý, đồng thời tìm tới chỗ Ngô Dung báo cáo hướng đi của sư phụ. Đối phương niệm nàng thiên tư thông tuệ lại khôn khéo nghe lời, tự nhiên chiếu cố như là vãn bối nhà mình. Nàng không còn gì lo lắng, lúc này mới cùng Thiên Trần về lại trong động phủ Lâm Nhất. Hai nữ tử đóng lại cửa động, gấp gáp tế ra kết giới...

Dưới ánh mặt trời mông lung, bốn phía rộng lớn vô bờ. Hai nữ tử kết bạn mà đi, không ngừng đánh giá hai bên.

-Ai u! Nơi này lại biến lớn rất nhiều a...

Trong mắt Thiên Trần toàn là kinh kỳ, sách sách tán thán nói:

-Tái tạo Càn Khôn, khai thiên tích địa, cũng chỉ đến mức này là cùng...

Trong một mảnh bạch vụ, có thảo bằng thạch ốc (lều cỏ nhà đá), có nhành liễu xanh biếc, còn có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi lặng lẽ.

Thấy thế, Tiên Nô mắt sáng lóe lên, nhảy nhót gọi nói:

-Sư phụ...

Thiên Trần hì hì khẽ cười, cùng theo bay tới, lẩm bẩm nói:

-Trần Tử cũng tới đây!

...

Đồng thời với đó, ở nơi xa thiên ngoại, trước một đoàn tinh vân lăng loạn, chậm rãi toát ra một đạo nhân ảnh. Chốc lát, chợt thấy hắn tiện tay ném tới, lại một đạo nhân ảnh loạng choạng hiện ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play