Dưới ánh trăng, trong một sơn cốc vắng vẻ toát ra một bóng người. Trên người hắn mặc đạo bào màu xám, phần eo buộc lấy cái tiểu hồ lô rượu, thần thái nhàn nhã lộ ra có chút cẩn thận. Hắn ngẩng đầu ngước nhìn, ánh mắt hơi hơi lóe lên. Lúc đến cái ngôi sao kia, mượn ánh sáng mặt trời chiếu rọi tứ phương, nghiễm nhiên có một vầng trăng sáng.

Hắn ở chỗ này trốn năm năm, ngoại trừ nghiên cứu tu công pháp, bên ngoài cấm chế là thời khắc lưu ý động tĩnh xung quanh, sợ bị hai tên gia hỏa kia phát hiện tung tích đuổi theo. Bây giờ trên trời dưới đất, bình yên vô sự, hắn có thể đổi đi chỗ khác không?

Hắn dừng lại, hóa thành một trận gió dung nhập vào bóng đêm. Sáng sớm hôm sau, hắn lại xuất hiện trong trấn nhỏ, thời gian buổi chiều hắn ra thôn trấn, tay cầm khối ngọc bài quan sát một lúc, lập tức bay lên, chạy dến một nơi gọi là Thiên Ngọc sơn.



Mặt trời xuống núi, ánh nắng chiều đầy trời, La gia trấn dần trở nên yên tĩnh. Tửu quán dưới cổ thụ, hai vị khách uống rượu sau cùng rời quán, ánh sáng nơi này, giai nhân như ngọc.

- Mộ Vân cô nương, không cần cực khổ đưa tiễn, xin dừng bước…

Nói chuyện là tu sĩ trung niên, ba chòm râu đen, mũi thẳng miệng rộng, là người tướng mạo đường hoàng. Thấy y tự mình đa tình, thanh niên bên cạnh không cam lòng yếu thế, rất thoải mái dứt khoát nói:

- Mộ Vân muội tử, huynh đệ chúng ta sáng mai còn tới, mời quay vào.

Hai người này có tu vi Luyện Hư sơ kỳ lại cùng nữ chưởng quỹ tu vi Hóa Thần xưng huynh gọi muội, nhìn họ có chút quen thuộc.

Mộ Vân, chính là chưởng quỹ tửu quán, cô gái này chỉ cười nhẹ, chậm rãi ngừng bước, nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ hai vị tiền bối La Duy cùng La Nghĩa đến chiếu cố, tiểu nữ nên đưa tiễn.

Nàng nói năng hào phóng mà không mất ôn nhu, có điều ánh mắt không nhìn hai người, mà chuyển hướng nhìn một bóng dáng đang đến gần.

La Duy cùng La Nghĩa nhìn theo hướng ánh mắt của người đẹp, thấy một nam tử trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi đến gần. Đi lại lắc lư, bên hông hắn đeo Tử Kim hồ lô nhẹ nhàng lúc lắc, người đến hình dáng bình thương, đúng là bộ dạng kẻ nghiệm rượu.



Ánh mắt Mộ Vân chớp động, nụ cười yếu ớt ngưng lại. Người trẻ tuổi đến gần mày sắc như đao, mắt như ngôi sao, dáng người cao to, cử chỉ ung dung. Áo choàng cùng tóc dài rối loạn, dưới ánh chiều tà thần thái lại thêm mấy phần kỳ quái. Có điều trên gò má cứng rắn cùng nụ cười nhạt trên khóe miệng, lộ ra mấy phần cẩn thận, mấy phần bình tĩnh, mấy phần thoải mái, còn thêm mấy phần tùy ý không bị trói buộc.

Người tới bước chân dừng lại một chút, có lẽ tửu quán sắp đóng cửa, lập tức mỉm cười nhìn ba người chào hỏi, đi về phía trong trấn. La Duy cùng La Nghĩa không để ý đến một người xa lạ tu vi Luyện Hư làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nữ chưởng quỹ xinh đẹp, lúc này mới lần lượt rời đi.

- Tiền bối đi thong thả…

Giọng nói trong trẻo mêm mại, nghe rất êm tai.

Nam tử trẻ tuổi ngừng lại một chút, nhìn trước nhìn sau thấy không có người. Hắn nhìn nữ chưởng quỹ trẻ tuổi dựa vào hàng rào kia, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi gọi ta…?

Đối phương tuy là chưởng quỹ nhưng cũng là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, không nói đến La gia làm gì, chỉ cần người trong La gia trấn thì không thể xem thường được.

- Tiểu nữ Mộ Vân, kính chào!

Mộ Vân khom người một chút, mỉm cười nói:

- Nhìn vào trang phục của tiền bối chắc hẳn người thích uống rượu, sao không vào tửu quán? Không ngại vào nếm thử một chút rượu của tiểu nữ.

Ồ, đây là đang mời chào làm ăn sao? Nam tử trẻ tuổi nhìn cô gái kia một chút, lại đánh giá quán rượu đơn giản:

- Như thế cũng được, ta còn tưởng trời tối, chưởng quỹ muốn đóng cửa nghỉ ngơi.



Mộ Vân không phân trần, mà tránh ra một bên nói:

- Tiền bối, xin mời!

Uống rượu hay không cũng không sao, tìm người hỏi một chút về tình hình La gia mới là việc chính. Nam tử mỉm cười nhấc chân đi vào tửu quán. Qua hàng rào cửa quán, không biết trên mùi hương từ trên người cô gái hay mùi hoa trong sân thơm ngát, khiến lòng người rung động. Hắn vào ngồi trên một bàn, ánh mắt nhìn quanh. Đang lúc hoàng hôn, dưới bóng cây hơi có vẻ mờ mịt, có thân ảnh chập chờn, còn có một vò rượu ở trước mặt.

- Rượu này là Vong Ưu vật, tình ta qua cả đời, Tiên đạo tịch mịch xa, lại uống ba nghìn chén.

Mộ Vân để bình rượu xuống, đưa tay mời. Hai mắt sáng như sao, ý cười trong lòng, mùi thơm thoang thoảng, hoa ảnh vắng lặng, thơ tình cùng tranh cũng chỉ có thế này thôi, khiến người không chịu được tâm thần trầm bổng trong đó.

Nam tử trẻ tuổi nhíu mày, ánh mắt nhìn trên mặt bàn trước mặt. Không thấy chén rượu tinh xảo, chỉ có chén sành tầm thường cùng vò rượu thô đến từ phàm tục. Uống rượu có nữ chưởng quỹ tài tình cùng cảnh trí thanh nhã.

- Rượu này tên gì?

Chỗ này không có tên quán, cùng tửu quán bình thường khác biệt quá nhiều. Nam tử trẻ tuổi mới đến nơi này, trong mắt nhìn thấy sự hiếu kỳ, lại nghĩ một đằng nói một nẻo. Khi nói chuyện, hắn ngửa đầu uống một hớp, loại rượu mạnh này cay thật sảng khoái. Ở trên La gia trấn lại có rượu phàm tục? Hắn không suy nghĩ nhiều, thở dài một hơi, nói:

- Tiên đạo tịch mịch xa, lại uống ba nghìn chén, rượu ngon…

Chưa có người hỏi qua tên rượu, còn không nghe được những lời tán thưởng từ đáy lòng thế này, chỉ vì khách tới uống rượu, ý không nằm nơi rượu mà thôi. Ánh mắt nữ chưởng quỹ lưu động, vui vẻ cười nói:

- Tiền bối thích là được rồi, rượu này tên là… Mộ Vân!

Mộ Vân? Không phải là chính là tên của nữ chưởng quỹ sao? Hắn hơi ngẩn ra, một cô gái dung mạo như thiên tiên, đem mình đánh đồng cùng rượu trắng, thật là hiếm thấy! Hay do hắn kiến thức thiển cận, thôi cứ nhập gia tùy tục là được. Hắn cho là như thế nên cười một tiếng, tiếp tục giơ bình rượu lên uống. Sắc trời dần tối, cách đó không xa, trên con đường bóng người dần thưa thớt.

- Không biết nên gọi tiền bối như thế nào? Vì sao ngài không hỏi sao tên ta lại dùng đặt tên cho rượu…?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play