Lời còn chưa dứt, Mộ Vân đã ngồi đối diện với người trẻ tuổi này. Cùng khách nhân ngồi một bàn, đối với nàng mà nói là lần đầu tiên.

Trong trấn lại có mấy nhà trọ, nhưng không có tiếng ồn ào như thế tục, nam tử trẻ tuổi cũng không buông vò rượu ra, năm cân rượu cũng chỉ là một ngụm mà thôi. Hắn vô ý uống nhiều, nhìn chưởng quỹ tùy ý nói:

- Ta họ Lâm, không biết tiền rượu là bao nhiêu…

Hắn vốn định tìm chưởng quỹ này hỏi một chút tình hình ở La gia, lúc này lại chỉ muốn rời đi. Mới đến một nơi mà lại cùng với một nữ chưởng quỹ dung mạo xinh đẹp đến kinh người, thảo luận nghiên cứu về tên rượu cùng người, khó tránh có chút đường đột.

Mộ Vân đối với sự không quan tâm này xem như không thấy, tự nàng xa xôi nói:

- Ta từng ở thế tục đi khắp nơi nhiều năm, nhớ kỹ phàm nhân say rượu có nói: “Nhân đạo người lạ là chân trời, nhìn hết chân trời không thấy nhà, chỉ hận bị Thanh Sơn ngăn cản, Thanh Sơn còn bị Mộ Vân che.” Chúng ta sao không phải như thế?

Nàng nhẹ nhàng thở dài nói tiếp:

- Từ khi bước trên con đường tiên đạo đến nay, người nhà thân tình không có, sao có thể cách trở. Ta là Thanh Sơn, ta là Mộ Vân...

Nữ chưởng quỹ nói rằng nàng ta bị xúc động bởi lời nói của người phàm, vì vậy mới yêu thích không rời rượu phàm tục, nên mới mở tửu quán này. Mà Thanh Sơn Mộ Vân cách trở khó khăn, con đường Tiên đạo nguy hiểm trùng trùng, đều không chấp niệm những chướng ngại đó.

Nam tử họ Lâm nhếch miệng, dáng vẻ từ chối cho ý kiến.

Vẻ mặt Mộ Vân thay đổi, chậm rãi đứng lên, mang theo vài phần e lệ, áy náy nói:

- Người khác không thích rượu phàm tục nhạt nhẽo này, ta nhìn nó thì tinh thần sảng khoái vô cùng. Thấy tiền bối chính là người thích uống rượu, tiểu nữ biểu lộ cảm xúc nói vài câu, nếu có gì mạo phạm, tiền bối đừng để ý.

Chưởng quỹ này vẫn là người hiểu rượu, thật hiếm có. Nam tử họ Lâm khoát tay liên tục, phân trần nói:



- Sắc trời đã tối, sợ không tiện, chưởng quỹ không nên suy nghĩ nhiều...

Khiêm nhường lẫn nhau lại tăng thêm mấy phần mập mờ, hắn xấu hổ cười một tiếng im lặng không nói, lấy ra khối vàng, lại cảm giác không ổn, lấy ra mấy khối linh thạch, vẫn nên lấy thượng phẩm linh thạch.

Mộ Vân cúi đầu mím môi cười một tiếng, nàng lại có một phong cách khác, nhẹ nhàng vung lọn tóc, khéo hiểu lòng người nói:

- Tiền bối không phải đi du lịch tứ phương mà đến tận đây thì chính vì bái sư học nghệ mà đến. Nếu là nguyên nhân sau, không ngại tìm phòng trọ ở lại chờ, ngày La gia mở cửa thu đồ đệ còn đến hơn mười năm nữa.

Nói đến đây ánh mắt nhẹ nâng lên, chần chừ một lúc lại nói tiếp:

- Tiền bối, tửu quán này của ta là nơi tụ tập con cháu La gia, nếu ngươi yêu thích rượu Mộ Vân, Thiên La chỉ có ở nơi này.

Mỹ nhân như ngọc, có thể thưởng thức, mỹ nhân như rượu có thể say lòng người, mỹ nhân như hoa vẫn là đóa hoa Giải Ngữ.

Mộ Vân nói mấy câu khiến nam tử họ Lâm này suy nghĩ. Hắn nhìn đối phương nhiều hơn một chút, cầm một thanh linh thạch đứng lên, ai ngờ lời nói kế tiếp của cô gái kia khiến tay hắn run rẩy.

- Một vò rượu một khối Tiên Tinh!

- Cái này...

Trong lòng nam tử họ Lâm kinh ngạc, thu hồi linh thạch không chút dấu vết, nhưng hai mắt vẫn mở lớn, đem nửa câu nói sau nuốt xuống. Rượu này thật quá mắc! Trên người hắn còn có mấy trăm vò, dứt khoát bán trao tay tranh thủ kiếm Tiên Tinh.

Mộ Vân chưởng quỹ vẫn cười nhẹ nhàng ôn tồn nói:



- Người biết uống rượu ngon, nên phải đổi tiền cho đáng giá, tiền bối nói có đúng không?

Không để ý tới đối phương xấu hổ, nàng lại quan tâm nói:

- Nếu tiền bối trong tay không có thì tạm thời ghi lại cũng được, sau này nhớ chiếu cố tửu quán ta nhiều hơn. Trên La gia trấn phòng trọ không dùng Tiên Tinh là không vào được, chỉ có ở nhà trọ Thiên Ngọc mới thu linh thạch.

Nên nói thế nào đây? Gặp một nữ chưởng quỹ thế này chỉ khiến người ta vui lòng mà phục tùng thôi. Nam tử họ Lâm lấy ra một khối Tiên Tinh, đối phương giơ hai tay tiếp nhận nhẹ giọng nói cảm ơn. Hắn nhún vai, sau đó chắp tay sau lưng rời tửu quán, mới ra đến trước cửa, lại nghe người nói:

- Tiền bối đi thong thả...

Hắn dẫm chân xuống, tiếng nói đó vẫn vọng theo:

- Không tiễn...

Nam tử họ Lâm không quay đầu, lại thở dài một hơi nhẹ nhõm, lập tức ngang đầu ưỡn ngực nện bước ung dung đi về phía trước.

Mộ Vân chưởng quỹ đứng dựa vào cửa, nhìn chăm chú bóng người dần đi xa.

Tiểu trấn này dài không quá ba mươi lăm dặm, một con đường nhẹ nhàng thoải mái. Trên đường đa số tu sĩ qua lại, ai cũng có cảnh giới không tầm thường. Dù nhìn thấy vài phàm nhân, thân thể cũng đều khỏe mạnh nhẹ nhàng. Bóng đêm phủ xuống, các hộ gia đình xuất ra minh châu huỳnh thạch chiếu sáng, giống như một ngôi sao rải rác, một phương này trong yên tĩnh có chút thần bí.

Đầu phía bắc trấn là một sân rộng, chính là nhà trọ Thiên Ngọc, tuy nói không thu Tiên Tinh, nhưng lại lấy một trăm khối linh thạch một tháng, ngoài ra người đến ở phải báo danh cùng ý đồ đến đây, nếu không bị đuổi ra khỏi La gia trấn.

Nam tử họ Lâm đối với sự thăm hỏi của chưởng quỹ nhà trọ, có chút chần chừ. Thôi. Lúc trước đi không đổi họ, sau này ngồi không đổi tên, hắn ung dung nói:

- Ta là Lâm Nhất, đến tầm sư học đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play