Thật lâu sau, Sở Chấn Bang xoay người, nhìn thấy Tăng Nghị liền đứng ngay đằng sau gã, cười nói:

- Tăng Nghị, mau ngồi đi, không cần phải khách sáo như vậy.

Tăng Nghị cười nói:

- Tôi đây cũng không phải là khách sáo, chẳng qua là ngồi không được thôi.

- Mấy người trẻ tuổi các cậu, chính là mông ngắn.

Sở Chấn Bang nói câu vui đùa, quay lại chỗ cũ ngồi, nói:

- Về Tiểu Ngô Sơn này, cậu giảng tiếp đi.

Tăng Nghị liền đáp:

- Bí thư Phương khi còn ở Nam Giang đã từng cùng các cán bộ cũ của Trung ương cục đạt được thống nhất, muốn xây dựng một trung tâm an dưỡng cho các vị cán bộ lão thành ở tỉnh Nam Giang, đồng thời thử thực hiện một ít phương diện xã hội hóa. Chuyện này tôi có xem qua, lúc đó Tiểu Ngô Sơn cũng có trong ý định. Sau lại Bí thư Phương đi quá vội vàng, chuyện này liền chuyển giao qua cho văn phòng Tỉnh ủy thực hiện, hiện tại tình hình cụ thể như thế nào thì tôi cũng không được rõ lắm.

Sở Chấn Bang có hơi bất ngờ.

- Văn phòng Trung ương cũng nhìn trúng Tiểu Ngô Sơn?

Kỳ thực thì ông muốn hỏi là, có vị đại lão nào của văn phòng trung ương muốn tới Nam Giang sao, nếu không thì văn phòng trung ương tuyệt đối sẽ không lựa chọn Nam Giang, một nơi cách chỗ đó mấy nghìn km liền.

Tăng Nghị cũng ngồi xuống chỗ vừa rồi, thấp giọng nói:

- Tháng sau, bảo tàng văn hóa Hồng Sắc mới được hoàn thiện của Nam Giang sẽ chính thức mở cửa, Kiều Văn Đức Kiều lão sẽ tới đây chủ trì nghi thức.

Sở Chấn Bang liền hiểu rõ, sợ là lúc này Kiều lão tới, sẽ ở lại Nam Giang không đi, đây lại là tin tức quan trọng thứ hai mà ngày hôm nay ông có được, trong đầu thầm nghĩ tin tức của Tăng Nghị thật đúng là linh thông.

- Tuyên truyền cho văn hóa Hồng Sắc, ý nghĩa trọng đại. Bảo tàng lại do quân dân đồng sức xây dựng, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tới ủng hộ.

Chuyển qua vấn đề này, Sở Chấn Bang lại hỏi thăm kỹ càng, tỉ mỉ về tình hình của Tiểu Ngô Sơn, cùng với cả ý tưởng của Tăng Nghị.

Trình Hưng Vĩ ngồi ở gian ngoài, nhìn nhìn thời gian, thầm nghĩ, đều đã qua hơn một tiếng đồng hồ, cũng không biết rốt cục Tăng Nghị này có lai lịch như thế nào, không ngờ lại có thể cùng tư lệnh nói chuyện lâu đến như vậy.

Đang nghị tới đó, cửa văn phòng bên trong lúc này mở ra, Sở Chấn Bang cùng Tăng Nghị cùng nhau đi ra.

- Hôm nay coi như là nhận thức tới cửa, về sau phải thường tới ngồi mới được.

Sở Chấn Bang cươi ha hả, sau đó nghiêng mặt nhìn Trình Hưng Vĩ, nói:

- Tiểu Trình, cậu thay tôi tiễn đồng chí Tăng Nghị một chút.

Trình Hưng Vĩ đứng nghiêm:

- Cam đoan đem đồng chí Tăng Nghị đưa về an toàn.

Tăng Nghị cũng nói:

- Quân vụ quan trọng hớn, Sở tư lệnh xin dừng bước.

Sở Chấn Bang vỗ vỗ tay lên vai Tăng Nghị, nói:

- Vậy được, tôi đây sẽ không tiễn cậu thêm nữa.

Trình Hưng Vĩ đưa tay, nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, mời đi bên này!

Gã đi trước dẫn đường, trong lòng vẫn như cũ là rất khiếp sợ. Sở tư lệnh không ngờ lại tự mình đưa Tăng Nghị tới cửa, còn cố ý dặn mình phải đưa Tăng Nghị trở về, đây chính là chuyện từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra.

Trên đường trở về Bạch Dương, Trình Hưng Vĩ lưu lại số điện thoại của Tăng Nghị, nói là khi nào nhất định phải tìm Tăng Nghị uống rượu. Trình Hưng Vĩ cùng với Tăng Nghị cũng không quen nhưng gã với Thang Vệ Quốc coi như quan hệ cũng khá tốt. Gã đã nghĩ tốt lắm, khi nào phải túm theo cả Thang Vệ Quốc, cùng Tăng Nghị kết giao tử tế một chút.

Trở lại Bạch Dương, Vi Hướng Nam gọi điện thoại tới đây, nói chính là chuyện về Lorene. Hôm nay Lorene chính thức đưa ra thỉnh cầu với quỹ từ thiện Y học Nam Vân, thỉnh cầu quỹ sẽ cung cấp viện trợ cho phương diện chữa bệnh.

- Dựa theo quy trình yêu cầu, bà ấy đã gửi tất cả các thông số của bệnh án lại đây, em xem làm sao bây giờ?

Vi Hướng Nam hỏi, cô nghe nói qua tên của Lorene, cô biết người phụ nữ này rất lợi hại, cũng không phải là cái gì dân chúng bình thường.

Tăng Nghị đáp lại:

- Nếu bà ấy đã xin, vậy cứ dựa theo quy trình, đưa thông tin bệnh án của bà ta cho các hệ thống cơ sở chữa bệnh có quan hệ với quỹ, nhìn xem có ai chịu đồng ý tiếp nhận bệnh án này không.

- Em cần phải biết rõ trước là, rất có khả năng sẽ không có ai chịu tiếp nhận.

Vi Hướng Nam nhắc nhở.

- Tình hình của bà ấy em đã tìm hiểu qua, khá là khó giải quyết, nhưng cũng khống đến mức bắt buộc phải cắt bỏ.

Tăng Ngị nói.

Vi Hương Nam ở đầu điện thoại kia mỉm cười, Tăng Nghị vẫn là cái bộ dáng giống như trước kia, người bệnh tới cửa, cậu ta sẽ không thấy chết mà không cứu, cũng lại càng sẽ không vô cớ từ chối. Cậu ta chỉ muốn để cho bà Lorene kia phải tự đi hết quy trình bình thường đã định ra để được tiếp nhận trị liệu.

Thân phận của Lorene rất đặc thù, lại có chuyện giấu diếm bệnh tình, cái này đối với bác sĩ là rất bất lợi, nhưng không chỉ thanh danh của cá nhân cùng với sự an nguy của họ, điểm mấu chốt chính là, khi sự cố xảy ra, chịu liên lụy không chỉ có bác sĩ, mà rất có khả năng còn có hệ thống y tế của tỉnh Nam Giang. Nếu chuyện này bị người có ý đồ lợi dụng, thì thậm chí có thể đẩy mạnh căng thẳng mối quan hệ giữa hai quốc gia.

Chuyện như vậy, trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra, thậm chí chính Tăng Nghị cũng đã từng gặp phải, lấy David là một ví dụ.

Lúc trước rõ ràng là chính David không chịu tiếp nhận trị liệu, nhưng quyền phát ngôn lại nằm trong tay của David, gã có thể đổi trắng thay đen, biến thành là Tăng Nghị cố ý kéo dài trị liệu, biến thành các công nhân đã cố giành giật từng dây để khiêng David xuống núi là thấy chết mà không cứu.

Mà cách làm hiện tại của Tăng Nghị phải nói là biện pháp giải quyết tốt nhất. Dựa theo quy trình nhận cứu trợ từ quỹ Từ thiện Nam Vẫn, Lorene trong quá trình chính thức gửi đơn thỉnh cầu tới quỹ từ thiền y học Nam Vân đồng thời, cũng phải đối ngoại công bố tất cả các thông tin về bệnh án của bà, trong đó cũng bao gồm yêu cầu từ phía Mỹ là cắt bỏ hoàn toàn, cùng với ý kiến trị liệu trước kia của bác sĩ Tửu Quỷ.

Như vậy thì cho dù trong tương lai có hậu quả gì cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào có tể mượn cơ hội để gây rối.

So với trước kia thì Tăng Nghị không có sự thay đổi, thay đổi chính là phong cách làm việc của hắn càng thêm thành thục, ổn trọng, chắc chắn, hiểu được rằng phải tự bảo vệ bản thân, có thể đem mọi việc xử lý càng thêm hoàn hảo.

Cho dù Tăng Nghị có biện pháp có thể điều trị khỏi cho Lorene, cho là có thể trị khỏi một cách hoàn toàn, ngày hôm qua hắn cũng sẽ không tiếp ca bệnh này, bởi vì đây không phải là thời điểm để thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Điều trị khỏi rồi, có thể nói là một chuyện tốt, tạm thời thì nhìn phong cảnh vậy thôi, nhưng nếu đặt trong điều kiện lâu dài, vậy cũng là hại nhiều hơn lợi. Có một Lorene thành công, đằng sau sẽ có nhiều người hơn noi theo. Nếu bất cứ kẻ nào cũng cảm thấy bản thân hơi có năng lực một tẹo đều chạy tới bộ Ngoại giao đòi chữa bệnh, vậy giới bác sĩ Trung Quốc còn có tiền đồ để nói nữa sao?

Huống chi chuyện trong giới y học, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện có thể nắm chắc trăm phần trăm, có thể đạt tới mười không mất một là có thể đủ để tôn xưng là đại sư trong một thế hệ, cũng đủ để lưu danh sử sách. Hiện tại bệnh tình của bà Lorene đã nguy hiểm tới cực điểm rồi, cho dù là Tăng Nghị, cũng rất khó có thể cam đoan rằng sẽ chữa trị được khỏi.

Buổi chiều David lại chạy tới, cũng là vì chuyện của phu nhân Lorene mà tới. Gã đã nhận được tin tức, tất cả các hệ thống cơ sở y tế khi nhận được bệnh án của bà Lorene thì hầu hết đều lựa chọn từ chối, lý do là họ cho rằng phương án cắt bỏ mà bên phía Mỹ đưa ra đã là phương án trị liệu tốt nhất mà trước mắt có thể tiến hành. Bọn họ đề nghị bà Lorene trở về Mỹ để có thể được tiếp nhận trị liệu hầu kỳ.

Trong danh sách từ chối, thậm chí còn có Phan Bảo Tấn, người đã tới trình diện đêm qua.

Điều này làm cho David có chút sốt ruột, Lorene cùng gia tộc David có quan hệ rất sâu, có tình cảm suốt vài chục năm. Lần này Lorene chấp nhận tới Trung Quốc thử vận may, một là do tình thế bắt buộc, hai là do đề nghị của David.

Hiện tại Lorene đến đây, chính gã lại không thể giúp Lorene mời được bất cứ một bác sĩ nào, điều này là cho David ăn nói thế nào đây.

- Tăng tiên sinh, tôi đã cùng phu nhân Lorene nói chuyện qua, mặc kệ kết quả như thế nào, đều nhờ anh thử trị một lần. Phu nhân Lorene không muốn mất đi hai chân của chính mình, chuyện này đối với bà ấy mà nói, thật sự là rất tàn nhẫn rồi.

David nói đến đây, đối chuyện này gã có rất nhiều cảm xúc, lúc ấy chính gã cũng thiếu chút nữa đã đánh mất chân của mình, cái loại cảm giác bất đắc dĩ, cùng với sợ hãi đó, khiến gã cảm thấy như mới xảy ra mà thôi.

Tăng Nghị gật gật đầu, nói:

- Mất đi hai chân, đối với bất cứ ai mà nói cũng đều rất tàn nhẫn.

David từ trong lời nói của Tăng Nghị thấy được một tia hy vọng, vội rèn sắt khi còn nóng nói:

- Đúng vậy, tuy rằng tôi xuất thân từ Tây y, nhưng đối với những cách chữa trị như thế này, tôi cũng có cực lực phản đối. Nó thực sự không có nhân đạo, là việc sử dụng một sự thống khổ mới để thay thế một loại thống khổ cũ mà thôi.

Tăng Nghị nâng tay lên, đánh gãy lời nói của David, hắn không muốn tiến hành mấy cái tranh cãi vô vị giữa Trung với Tây y. Kỳ thực thì lúc Trung y mới xuất hiện, cũng có một số phương pháp trị liệu rất cực đoan. Nhờ có sự tiến bộ suốt mất ngàn năm qua mới có thể tìm ra được những phương án có tính nhân văn thay thế cho những thứ không tốt đó.

Tây y chỉ mới có lịch sử ngắn ngủi mấy trăm năm, như thế nào có thể làm được hoàn mỹ, Tăng Nghị nói:

- Tôi có thể thử xem một lần, nhưng khó mà có thể chắc chắn giữ lại được hai chân cho bà Lorene.

David mừng rỡ:

- Tăng tiên sinh chịu ra tay, tôi cũng đã vô cùng cảm kích rồi. Vừa rồi lúc tôi tới, phu nhân Lorene cũng nói, bà tính toán sẽ đầu tư cho một dự án nghiên cứu của học viện y học Nam Vân, chính là về bệnh tiểu đường,…

Tăng Nghị đứng dậy, nói:

- Đây là chuyện tốt, quy trình cụ thể anh cũng đã quen thuộc rồi, đợi khi về tôi sẽ để người của học viện Y học tới tìm anh xin xác nhận.

Lorene nếu đồng ý chủ động đứng ra đầu tư cho dự án này, Tăng Nghị đương nhiên không có chuyện chắp tay đẩy ra bên ngoài được. Nếu thực sự có thể nghiên cứu ra cái thành quả nào đó, vậy cũng là tạo phúc cho rất nhiều những bệnh nhân có bệnh tình tương tự, giúp cho bọn họ được thoát khỏi vận rủi bị cắt bỏ tay chân.

David thấy Tăng Nghị nguyện ý ra tay giúp đỡ, nào dám trì hoãn, lập tức liền dẫn Tăng Nghị đi ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước thì Tăng Nghị sẽ đổi ý. Tình hình của Lorene David rất rõ ràng, bây giờ đã tới giai đoạn mà tất cả các bác sĩ đều phải bó tay không có biện pháp, nếu không thì mọi người cũng sẽ không trốn tránh mạnh như vậy. Lúc này Tăng Nghị chịu ra tay tiếp nhận, tuyệt đối là mạo hiểm phiêu lưu rất lớn, là bán cho gã một nhân tình lớn ngày hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play