Xe đi ra vùng ngoại thành, tới trước mặt một khu nhà lớn. Trước cửa treo một tấm biển bằng kim loại của quản lý quân khu, trừ cái này ra, không còn bất cứ dấu hiệu gì nữa.
Trước cửa có mấy người vệ binh đứng thẳng tắp, súng gác vai, đạn lên nòng, ánh mắt sắc bén. Một gã Thượng úy chỉ huy giơ tay lên ngăn xe lại, đợi cửa kính xe kéo xuống, nhìn thấy ngồi ở ghế sau của xe là Trình Hưng Vĩ, thượng úy lập tức giơ tay chào:
- Chào thủ trưởng!
Trình Hưng Vĩ đưa thẻ căn cước của chính mình ra để kiểm tra một chút, nói:
- Quân vụ khẩn cấp.
- Vâng, thủ trưởng!
Thượng úy lập tức giơ tay ra hiệu cho phía sau:
- Cho đi!
Khu nhà này rất sâu, sau khi đi vào liền xuất hiện một con đường lớn có hai hàng cây hai bên, đây đều là những cây tùng xanh tươi tốt, thân cây sừng sững, thẳng đứng, cao khoảng ba bốn tầng, xem ra cũng đã có nhiều năm. Xe đi vào bên trong vài phút mới đi tới trước một tòa nhà. Đây là một tòa nhà mang đậm phong cách của Liên Xô cũ, chỉ có điều phía ngoài thoạt nhìn có vẻ hơi cũ rồi.
Trình Hưng Vĩ xuống xe, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, bên này mời!
Trước cửa tòa nhà còn có cảnh binh luân phiên gác, nhưng họ cũng không có ngăn lại, Trình Hưng Vĩ rất thuận lợi dẫn đường cho Tăng Nghị vào bên trong tòa nhà.
Tới tầng thứ năm, đi đến trước cửa gian phòng ở tận cùng bên trong, Trình Hưng Vĩ nhẹ giọng nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng xin chờ ở đây, tôi vào trước xin chỉ thị của Sở tư lệnh một chút.
- Được!
Tăng Nghị gật gật đầu, đợi Trình Hưng Vĩ đi vào, hắn liền xuyên qua cửa sổ nơi hàng hiên nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, lúc này hắn mới phát hiện ra rằng, khu nhà này thật sự là rất lớn, ước chùng hơn một ngàn mẫu.
Thanh âm của Sở Chấn Bang truyền ra từ bên trong:
- Tăng Nghị tới rồi? Vậy mau mời cậu ta vào đi!
Trình Hưng Vĩ lại đi ra từ bên trong, nâng tay nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, Sở tư lệnh mời cậu đi vào nói chuyện.
Đi vào trong văn phòng của Sở Chấn Bang, ngay bức tường đối diện liền treo một tấm bản đồ quân sự lớn, bên trên không có địa danh nào cả, mà chỉ có rất nhiều con số cùng ký hiệu. Phong cách của văn phòng này cũng mang theo đặc trưng của quân đội, can luyện đại khí (lão luyện mà khí phách), sạch sẽ chỉnh tề. Trên mặt bàn làm việc của Sở Chấn Bang còn đặt một chiếc mô hình máy bay chiến đấu kiểu mới.
- Sở tư lệnh!
Tăng Nghị cười chào hỏi, hắn không phải quân nhân, không cần phải thực hiện nghi thức chào theo quân đội.
- Ngồi, ngồi ngồi!
Bàn tay to lớn của Sở Chấn Bang chỉ hướng sô pha, sau đó liền dựa vào tay vịn đứng dậy khỏi ghế ngồi, xem ra là muốn chuẩn bị đi tới chỗ sô pha.
Trình Hưng Vĩ giật mình kinh hãi, bình thường cho dù là Tư lệnh quân khu của tỉnh Nam Giang tới đây, Sở tư lệnh cùng lắm cũng chỉ là đứng lên bắt tay qua cái bàn với đối phương mà thôi. Hôm nay tuy rằng tới là một Phó chủ nhiệm Ban quản lý nho nhỏ ở địa phương, nhưng không ngờ Tư lệnh lại muốn tự mình đi ra tiếp đón.
Sở Chấn Bang thuận tay cầm lấy một hộp thuốc lá ở trên bàn, đi ra nói:
- Tăng Nghị, đây vẫn là lần đầu cậu tới chỗ này của tôi đi. Không cần gò bó làm gì, hút thử điếu thuốc này của tôi xem!
Tăng Nghị liền cười xua tay, nói:
- Sở tư lệnh, tôi cũng không hút thuốc!
Sở Chấn Bang cười vang.
- Không hút thuốc là tốt. Vậy, Tiểu Trình, cậu đi ngâm một ấm trà cho đồng chí Tăng Nghị đi.
Nói xong, Sở Chấn Bang liền chính mình rút một điếu ra hút.
Trình Hưng Vĩ gật gật đầu, sau đó nhìn Tăng Nghị, hỏi:
- Trà xanh có được không?
Tăng Nghị cười nói:
- Có thể có thể, cám ơn Trình tham mưu!
- Không có gì!
Trình Hưng Vĩ liền đi ra ngoài ngâm một ấm trà, nếu là bình thường thì khẳng định anh ta sẽ không hỏi vấn đề này bao giờ, ngâm lấy trà gì thì liền uống trà đấy, cơ bản là không được chọn. Cho dù là cho người ta một cốc nước sôi thì cũng sẽ không có ai dám có ý kiến. Nhưng tình huống hôm nay lại là đặc thù, Sở Chấn Bang đối Tăng Nghị không phải là sự coi trọng bình thường, Trình Hưng Vĩ tự nhiên phải càng xem trọng.
Sở Chấn Bang ngồi xuống một chiếc sô pha, đưa tay đè Tăng Nghị một phát, nói:
- Tăng Nghị, ngồi đi!
- Cảm ơn Sở tư lệnh!
Lúc này Tăng Nghị mới bước tới, thoải mái ngồi xuống một bên sô pha, sau đó nhìn Sở Chấn Bang.
- Hôm nay tôi tìm cậu tới là để tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại.
Sở Chấn Bang hút một hơi, sau đó quyết định trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Địch Hạo Huy đã tìm đến cậu đi?
Tăng Nghị liền gật đầu, nói:
- Mấy ngày trước cũng đã tới rồi.
- Chuyện đó khẳng định cậu cũng rõ.
Sở Chấn Bang vẫy vẫy điếu thuốc, thầm nghĩ quan hệ giữa Tăng Nghị và Địch Hạo Huy thật đúng là không tầm thường, Địch Hạo Huy tiến vào Nam Giang, người thứ nhất đi tìm chính là Tăng Nghị, bởi vậy cũng có thể nhìn ra được trọng lượng của Tăng Nghị ở trong lòng Địch lão, gã nói:
- Theo cậu thấy thì phải làm thế nào cho thích hợp?
Sở Chấn Bang nói thẳng suy nghĩ trong đầu, ông cảm thấy thực sự là không có cái gì tất yếu cần phải vòng vo với Tăng Nghị cả.
Địch Hạo Huy tới Nam Giang, chỉ để lộ ra là Địch lão có ý định tới Nam Giang dưỡng lão, nhưng việc này có thành hay không, còn khó mà nói được. Cho dù thành, anh có thể khiến cho Địch lão cảm thấy ở Nam Giang sống được thoải mái, vui vẻ hay không cũng là một chuyện khác.
Địch lão nếu ở được vui vẻ, vậy lãnh đạo quân khu khẳng định sẽ có ngày lành, tiền đồ cũng sáng sủa. Nhưng nếu như Địch lão ở không được thoải mái, có thể nói là anh để cho ông ấy vui vẻ mà tới, mất hứng mà đi, vậy thì không cần suy nghĩ làm gì nữa, ngày tháng sung sướng của anh tuyệt đối là đã đến hồi kết rồi.
Mặc dù khoảng cách với vị lãnh đạo lão thành được rút ngắn, có được lợi ích thật, thì gần quan được ban lộc thật đấy, nhưng cũng có chỗ hỏng, bởi gần vua như gần cọp. Tuy nhiên tổng thể mà nói, lợi vẫn nhiều hơn hại, bởi vì đối với phương diện quân khu bên này, là có thể thông qua công tác vững chắc tránh được rơi cái chữ “tệ” này (tệ trong tệ đoan, tệ nạn).
Mà hiện tại có thể khiến cho Địch lão cảm thấy vui vẻ, vừa lòng được hay không, có một phần lớn, phụ thuộc chính vào bản thân của Tăng Nghị. Chính ông có được hiểu biết đối với Địch lão, thì một nửa là xuất phát từ sự quan sát, nghiền ngẫm, còn một nửa là từ trong miệng người khác mới biết được. Đó chỉ là tin vỉa hè, cho dù nói một nghìn một vạn, thì cũng kém so với sự hiểu biết sâu của Tăng Nghị đối với Địch lão mà thôi.
Từ sau lần điều trị chứng bệnh điện dại thành công cho Địch Hạo Huy, Tăng Nghị liền nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của Địch lão, âm thầm tiếp nhận công tác chăm sóc sức khỏe cho Địch lão, trong lúc đó còn nhiều lần tới thủ đô, thậm chí khi ở lại thủ đô, cậu ta liền ở tại biệt thự của Địch gia ở trên núi Ngọc Tuyền, cùng sinh hoạt với Địch lão. Đây gần như là một chuyện không thể tưởng tượng ra được, nhưng sự thật lại quả thật là như vậy. Sở Chấn Bang cũng có nghe thấy tin này, trong lòng không khỏi âm thâm khâm phục sự lợi hại của Tăng Nghị.
Ở trong mắt người khác, Tăng Nghị chỉ là một Phó chủ nhiệm Ban quản lý nhỏ bé. Nhưng ở trong mắt của Sở Chấn Bang, Tăng Nghị gần như có cùng cấp bậc với Trương Kiệt Hùng, đồng dạng đều là người tâm phúc bên người Địch lão. Sự khác biệt duy nhất là, Tăng Nghị không mặc quân trang, nếu không, hôm nay cậu ta tới đây, sợ là chính ông đều phải tới tận cửa để nghênh đón rồi.
- Sở tư lệnh, cái này…
Tăng Nghị do dự, cảm thấy có vẻ chính hắn phát biểu ý kiến có vẻ không hay lắm.
- Cậu cứ nói thẳng, không cần có băn khoăn!
Sở Chấn Bang cười to.
- Hôm nay nếu cậu không giúp tôi nêu một cái ý kiến ra, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu rời khỏi đây đâu.
Tăng Nghị cười khổ, không ngờ rằng Sở Chấn Bang, vị này đại tư lệnh, cũng có lúc phải nhờ cậy bản thân như vậy, lại còn dùng tới chữ “giúp” này nữa, Tăng Nghị cũng không tiện từ chối nữa, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Phía tây bắc cách Vinh Thành khoảng 20km có một vùng Tiểu Ngô Sơn, hoàn cảnh cùng khí hậu đều rất tốt, rất thích hợp để an dưỡng.
Sở Chấn Bang liền đứng dậy khỏi sô pha, đi tới trước mặt tấm bản đồ treo trên tường, một lúc liền tìm thấy nơi có tên là Tiểu Ngô Sơn mà Tăng Nghị đã nói, hình như cũng không nổi tiếng lắm, gã nói:
- Địch Hạo Huy nhìn qua sao?
Tăng Nghị đứng đằng sau Sở Chấn Bang, nói:
- Xem qua.
Ngón tay Sở Chấn Bang đập thật mạnh lên trên mặt tấm bản đồ, sau đó hai tay chắp sau lưng, nhìn tấm bản đồ mà trầm tư, trong đầu nghĩ chính mình hôn nay tìm Tăng Nghị thật đúng là tìm đúng rồi, nếu không thì việc này sẽ làm hỏng mất. Dựa theo nhân chi thường tình thì, huyện Nam Vân là cố hương của Địch lão, Địch lão tới Nam Giang, hơn phân nửa là muốn là rụng về cội. Trước đó Sở Chấn Bang cũng đã cho rằng là như vậy, nhưng bây giờ nghe xong đề điểm của Tăng Nghị, ông mới biết suy nghĩ này chắc chắn là sai lầm rồi.
Địch lão có phải hay không nghĩ lá rụng về cội, người khác cũng không rõ lắm, Tăng Nghị khẳng định là biết rõ nhất. Trước kia khi còn ở huyện Nam Vân, Tăng Nghị đã từng chịu sự ủy thác của chính ông và Phương Nam Quốc, mời Địch lão ở lại Nam Giang, nhưng Địch lão lại cự tuyệt. Nguyên nhân trong đó chỉ sợ là cũng chỉ có Tăng Nghị biết được mà thôi. Hiện tại hắn không đề cập tới Nam Vân mà lại nhắc tới Tiểu Ngô Sơn, đây là chỉ mục đích của Địch lão khi tới Nam Giang cũng rất thuần túy, chỉ là để điều dưỡng. Nếu chính ông lấy huyện Nam Vân làm trọng tâm để suy tính, chẳng phải chính là ngay từ căn bản đã nghĩ sai phương hướng chủ đề rồi sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT