Mùi nước khử trùng nhàn nhạt bay khắp không khí, vẫn là phòng bệnh nhỏ đó, vẫn là ga trải giường trắng tinh này.

Tần Mạt cuộn người trên giường, sắc mặt trắng bệch, làn môi tái ngắt.

Chu Hân vươn tay vào trong áo nàng, ấn vào bụng nàng, ân cần hỏi thăm: "Đau ở chỗ nào?" Cô lại đưa tay vào di chuyện chỗ bụng Tần Mạt, ấn nặng ấn nhẹ. Sau một lát, Tần Mạt nhịn đau không được kêu một tiếng.

Chu Hân khẽ mỉm cười, rút bàn tay ra, thì thầm vài câu bên tai nàng.

Phương Triệt không nghe rõ Chu Hân nói gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt vốn trắng bệch của Tần Mạt bỗng hồng lên, sau đó Chu hân cười nhẹ, xoay người nói: "Phương Triệt, em có thể ra ngoài."

"Không được!" Phương Triệt không thèm nghĩ đã từ chối, hắn ngược lại còn tiến lên vài bước, đến gần giường bệnh của Tần Mạt, nói bằng giọng điệu không cho người ta từ chối: "Em phải ở đây chăm sóc Mạt Mạt. Cô có biện pháp gì giảm đau, thì nhanh dùng đi!"

"Woa, chàng trai này thật nóng tính nhỉ!" Chu Hân trừng mắt, "Ra ra! Tôi là bác sĩ, sao có thể để tên nhóc như cậu ở đây khoa tay múa chân?"

"Không được!" Phương Triệt gào lên, mười con bò cũng không kéo lại được

Mặt Tần Mạt lại hồng như lửa đốt, thân thể nàng càng đông cứng lại, mở miệng nói chuyện, giọng vừa mềm vừa thấp: "Tôi không sao, Phương Triệt, cậu đi ra ngoài trước được không?" Một câu nói, âm cuối lại quấn quanh như tơ, kéo dài mềm mại.

Phương Triệt vốn lạnh như băng trong nháy mắt mềm nhũn, một nét ửng đỏ thoáng hiện qua gương mặt, hắn nhẹ nhàng ho một cái, có chút không cam không nguyện nói: "Được rồi, tôi đi ra..." Nói xong, hắn xoay người đi ra cửa phòng bệnh.

"Nhưng..." Đến cửa, bước chân Phương Triệt chậm lại, lại quay đầu, cau mày nói: "Liễu Tích, đi ra!"

Liễu Tích cũng ở trong phòng bệnh, đang bĩu môi nhìn tất cả, chợt nghe thấy Phương Triệt gọi, gương mặt nàng vui vẻ, vội vàng gật đầu, sau đó xoay người muốn đi.

"Đợi một chút!" Chu Hân giữ chặt Liễu Tích lại, trừng mắt nhìn Phương Triệt nói: "Tôi nói em ra, không nói Liễu Tích ra!"

"Để..." Tần Mạt nhẹ nhàng thở gấp, giọng yếu ớt, "Để Liễu Tích ra."

Phương Triệt đã không bình tĩnh đi lại gần, giữ chặt cổ tay Liễu Tích, kéo nàng ra ngoài cửa.

Bịch một tiếng cách cửa đóng lại, không biết vì sao, Tần Mạt lại cảm giác được lửa giận của Phương Triệt từ tiếng cửa đóng lại.

Đứa bé này...

Nàng cau mày, hoàn toàn không có sức đi lo cho Phương Triệt nữa. Nàng bây giờ là ốc còn không mang nổi mình cảm thấy phòng tuyến trong lòng mình đang dần sụp đổ, sau đó không biết mình nên giả vờ ngất xỉu, hay nên tiếp tục mặt đỏ.

Lại xoay người sang bên Tần Mạt nhịn không được ai thán. Vừa rồi khi Chu Hân nói thầm vài câu bên tai nàng, nàng dường như rơi vào mảnh mây mù màu hồng, toàn thân vô lực, sau đó một luồng điện nhập thẳng vào đỉnh đầu lan xuống lòng bàn chân nàng! Khiến cả tâm hồn nàng bỗng vô chủ, không biết phải làm sao.

Cho nên nàng bi thương mời Phương Triệt ra, cho nên nàng thẹn gặp người khác, hận không thể giấu mình vào khe hở của không khí, bao lấy thật chặt, cuối cùng không muốn lộ diện nữa.

"Tần Mạt..." Chu Hân ngồi vào bên giường, đưa tay áp lên trán Tần Mạt, mềm giọng nói: "Có phải đây là lần đầu tiên của em?"

Hai chân Tần Mạt co lại, chỉ thấy dưới thân thể là dính dính khó chịu cực kỳ ướt át, lại nghĩ lúc nãy mình bị Phương Triệt ôm đến, nàng hận trên trời không lập tức giáng xuống một tia sấm sét, để mình cháy thành tro còn tốt hơn! Mà câu hỏi của Chu Hân khiến nàng cảm thấy một loạt sao vàng bay qua trước mắt, dường như muốn ngạt thở.

"Tần Mạt?" Chu Hân khẽ đẩy bờ vai nàng, cười nói: "Lớn thế mà còn xấu hổ à, có gì mà ngại? Mỗi cô bé đều có ngày này mà, bây giờ của em mới đến, chứng minh em đã bắt đầu trưởng thành, ha ha, em giờ mới dậy thì có thể tính là muộn đấy, nhiều cô bé mười một mười hai tuổi đã có rồi, muộn thì cũng mười ba mười bốn tuổi. Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

Môi Tần Mạt khẽ động, m nói chuyện, lại không phát ra được âm nào. Mặt đỏ như nắng chiều, ánh mắt sáng ngời, nhuộm hồng tuổi trẻ.

Chu Hân lại nói: "Em có muộn như thế, lần đầu có kinh lại đau đến như vậy, chỉ sợ là sức khỏe không tốt, sau này phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không mỗi tháng một lần, em lại phải chịu đau đớn."

Tần Mạt càng cảm thấy đây đúng là tác phẩm sấm sét giữa trời quang, mà thế sự hoang đường, giày vò cả người nàng vớ vụn.

"Đây chính là cuộc đời của mình?" Trong đầu nàng không tự chủ hiện lên một vài hình ảnh khủng bố thê thảm: trong một cảnh huyết hồng, toàn thân nàng nhuốm máu, tay chân vô lực, vô số vết thương vỡ ra trên người nàng, nàng lại chỉ có thể vô thần mà nhìn, không biết giãy giụa, cũng không biết tự cứu mình...

Tấm vải bệnh màu trắng, toàn thân nàng phờ phạc, chỉ có trên người nhuốm máu, máu chảy không ngừng, thấm đẫm toàn bộ năm tháng sau này…

"Vậy chi bằng chết đi..." Lần đầu, trong lòng Tần Mạt toát suy nghĩ yếu đuối như thế, lần đầu, khát vọng muốn sống mãnh liệt của nàng bị đánh tan, chỉ để lại một mảnh tối trước mắt nàng.

Chu Hân tự nhiên không biết suy nghĩ khủng bố trong lòng Tần Mạt, cô chỉ than nhẹ đứng dậy, dịu dàng nói: "Mỗi người phụ nữ đi trên đời này, trời sinh đã khổ hơn đàn ông, nhưng nam nữ khác nhau, nỗi khổ cũng không giống nhau, ai cũng phải sống. Tuy em đau đớn kịch liệt, nhưng trên đời những cô gái bị đau bụng kinh như em cũng không ít, đừng quá khổ sở, nhịn một chút đi. Đợi lát nữa cô đi lấy băng vệ sinh, sau đó cho em một ít thuốc. Về phần quần, cô không có ở đây, đợi lát nữa Phương Triệt đưa em về phòng rồi đổi lại."

Chu Hân xoay người rời đi, thân thể Tần Mạt cuộn tròn buông lỏng ra. Nàng bỗng nhắm mắt lại, thì thào nói nhỏ: "Mỗi người phụ nữ đi trên đời này, trời sinh đã khổ hơn đàn ông, nhưng nam nữ khác nhau, nỗi khổ cũng không giống nhau, ai cũng phải sống... ai cũng phải sống... Chẳng lẽ trời cao thấy mình kiếp trước gây họa cho các cô nương quá nhiều, cho nên muốn mình tới kiếp này chịu khổ sở đó ư?"

Tần Mạt ôm bụng mình, da thịt toàn thân xanh trắng như trong suốt. Chỗ mạch máu màu xanh, máu chảy nhanh, mà khóe mắt nàng, bỗng chảy ra một giọt nước mắt trong suốt!

Lông mi run rẩy. Nước mắt cháy xuống như phong lan ủ rũ, nước mắt chảy, run run lăn dài, lại không rơi xuống.

"Thì ra, đây chính là phụ nữ sao?" Tần Mạt khẽ cắn môi dưới, trong lòng lại tự hỏi, "Từ trước tự cho là hiểu rõ nữ tử thiên hạ, nhưng trên thực tế, những điều mình không hiểu về các nàng, lại nhiều vậy sao? Nữ nhân mỗi tháng lại bị một lần, các nàng còn phải sanh con dưỡng cái, cũng lo lắng bận tâm đến vinh nhục. Các nàng lao tâm khổ tứ, đến cuối cùng là vì cái gì? Từ lúc nào, mình thực sự hiểu?"

Nàng hiểu được sao? Nàng đương nhiên không hiểu!

Tần đại công tử năm đó chơi đủ loài hoa mà không hề dính lá, trên thực tế chưa từng thật lòng, hắn làm sao có thể hiểu mảnh đen u ám sau lưng các nữ tử diễm lệ? Từng nữ tử trong mắt hắn là một đóa hoa, nhưng hắn không biết, Hoa muốn nở rộ, lại ải dùng thân rễ chui vào bùn đất thế nào?

Tần Mạt mới vừa giác ngộ, thì ra nàng tuy tự cho là đã tiếp thu hiện thực, nhưng trên thực tế, nàng căn bản chưa từng coi mình là một nữ nhân chân chính!

Nếu như nàng tiếp thu hiện thực, sao nàng có thể vì lần đầu có kinh này mà hoảng sợ, cơ hồ muốn chết? Cuộc đời một nữ nhân chân chính, Tần Mạt vẫn chưa có kinh nghiệm, cũng không có người nữ nhân chân chính nào sợ lần kinh đầu tiên.

Nhưng Tần Mạt tự cho nam tử hán, lại phải đối mặt với bước đầu tiên người con gái cần trải qua trong quá trình trưởng thành, nhát gan đến không bằng cả đứa trẻ.

"Thì ra, trong lòng mình còn giấu một mặt yếu ớt như thế…”

Tần Mạt bỗng mở to hai mắt.

Nàng lau nước mắt, khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên, khẽ cười.

Đây là lần đầu tiên nàng khóc, cả kiếp trước lẫn kiếp này, quả thật nên ghi lại, lần đầu rơi lệ.

Thì ra, khóc, lại khiến người ta vui sướng nhưu thế.

"Mạt Mạt..." Nàng cúi đầu gọi tên chủ nhân của thân thể này, tuy không biết linh hồn đó giờ đang ở đâu, nhưng nàng bỗng muốn nói chuyện với linh hồn này, kể lại với nàng “Thực có lỗi, ta đã thay thế sinh mệnh của nàng, nhưng, ta lại không biết làm thế nào mới có thể khiến nàng được nguyên vẹn, thực có lỗi, ta đã không đủ kiên cường, lại bị một việc thế này đánh bại. Thực có lỗi, ta không thể trả cuộc sống này lại cho nàng, vì ta đã bắt đầu lưu luyến, bắt đầu rất lưu luyến..."

Đúng, nàng rất lưu luyến sinh mệnh ấm áp này, nàng đã chiếm giữ, nàng không muốn rời đi.

"Thực có lỗi..."

Nhưng linh hồn kia sớm đã vô tung vô ảnh, nàng không trả lời, không tiếng nói.

Cho tới nay, trên thế giới này, cũng chỉ còn một Tần Mạt.

Tần Mạt chống một tay trên mép giường, nhịn đau xoay người ngồi dậy. Lần đầu tiên nàng cảm nhận một cách chân thành, nàng đã là một cô gái! Đây không đơn thuần chỉ là thân thể bên ngoài khác với nam giới, mà cả trong lòng nàng cũng chảy máu, càng hoàn toàn khác với nam giới.

Bỗng trong đó, một suy nghĩ khủng bố nảy ra: "Chẳng lẽ mình về sau, còn phải kết hôn sinh con?"

Tần Mạt cắn răng, nhịn run rẩy, bỏ câu hỏi này ra khỏi đầu. Vấn đề này với nàng bây giờ mà nói, vẫn là quá đáng sợ, nàng căn bản không thể nào tưởng tượng ngày nào đó sẽ như thế.

"Mình là con gái, nhưng..." Tần Mạt nhẹ nhàng thở ra, cười khổ, "Thôi, nên thuận theo tự nhiên. Chuyện về sau, có đạo lý về sau, với tuổi bây giờ của mình, căn bản chưa cần phải lo chuyện này."

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Chu Hân bưng một chén nước và một cái túi nhỏ đi đến.

"Uống thuốc trước đi." Cô nhẹ lời cười nói.

Để Tần Mạt uống thuốc xong, cô lại một miếng băng vệ sinh từ cái túi nhỏ, đưa cho Tần Mạt nói: "Bình thường cô thường để nó trong bàn làm việc, em vào phòng vệ sinh thay đi."

Tần Mạt trợn to con mắt nhận lấy cái bọc nhỏ bốn góc cạnh bằng phẳng, vẻ mặt lúng túng, chân tay luống cuống.

"Thật là ngốc!" Chu Hân xì một tiếng bật cười, "Thế nào, không biết dùng à?"

Tần Mạt lúng túng, cười cười, lại thản nhiên : "Đúng là không biết dùng, bác sĩ Chu, chị Chu, chị dạy em được không?" Mắt nàng trong nháy mắt ánh lên sự mong đợi.

Chu Hân lắc đầu cười cười, lại kiên nhẫn dạy Tần Mạt sử dụng băng vệ sinh thế nào.

Tần Mạt nghe đến mặt hồng tim đập, thật vất vả chờ Chu Hân nói xong, nàng vịn vào khung giường đứng dậy, chân lại mềm nhũn.

"Chân em?" Chu Hân nghi ngờ hỏi lại.

"Lúc trước đau một chút, không sao, em đi một chút là được rồi." Tần Mạt cẩn thận bỏ miếng băng vệ sinh vào túi áo, sau đó kéo chân khập khiễng đi vào nhà vệ sinh phòng bệnh.

"Đứa bé này!" Chu Hân vội đỡ lấy nàng: "Gọi cô đỡ là được rồi, sao phải khổ thế!"

Tần Mạt nghiêng đầu nháy mắt với cô mấy cái, cười đùa nói: "Em đã gọi là chị Chu, tự nhiên đoán chắc chị sẽ đến đỡ em, đã như vậy, em không cần chủ động nói nữa!"

Chu Hân lúc này vui quá nhịn không được cười đến rung

Phút chốt, hai người thật ăn ý, không gian lộ ra vẻ thoải mái.

Tần Mạt đóng cửa buồng vệ sinh lại, cẩn thận cởi quần ra, tim đập càng nhanh. Nàng không thể tự trấn định nổi, cái đốm nhỏ trên quần lót trắng kia khiến chân nàng nhũn ra, khi nàng dán băng vệ sinh lên, cả khuôn mặt cũng đỏ như trứng tôm.

Quần bẩn, đương nhiên không thể thay ở đây, nàng cũng chỉ có thể ứng phó tạm rồi về phòng thay lại sau.

Chờ đến khi nàng run rẩy mặc quần xong đi ra, Chu Hân lại chỉ vào hông nàng cười lớn: "Mạt Mạt, nhìn em mặc quần kìa? Thắt lưng, ha ha!"

Tần Mạt cúi đầu, mới phát phát hiện khóa quần thì ổn, lại quên gài thắt lưng. Dây vải lủng lẳng trên người, dáng vẻ thật sự buồn cười.

Năm phút đồng hồ sau, Tần Mạt cuối cùng cầm theo một cái gói to, chân khập khiễng mở cửa phòng bệnh ra.

"Mạt Mạt!" Phương Triệt xông đến đầu tiên, vừa đỡ lấy hai vai nàng, đánh giá nàng trên dưới, "Bây giờ cô thế nào? Khỏe chưa? Đau bụng không? Chân thế nào?"

Tần Mạt phát hiện ra lần nữa, Phương Triệt quả là đứa trẻ tốt.

"Cậu đỡ tôi về phòng đi?" Nàng hơi nghiêng đầu, cười tít mắt nhìn Phương Triệt, duỗi tay phải ra chờ hắn đỡ,

Mặt mũi căng thẳng của Phương Triệt thoáng buông lỏng, lại hừ nhẹ nói: "Đỡ cô? Tôi không đỡ cố!" Nói xong, hắn bỗng đưa tay, lại ôm Tần Mạt lên

"Phương Triệt!" Tần Mạt hô nhỏ, vội vàng vùng vẫy, "Mau thả tôi xuống! Thả tôi xuống dưới! Cậu là đứa trẻ hư hỏng!"

"Tôi là đứa trẻ hư hỏng." Phương Triệt nói xong câu đó, liền mím chặt môi, sau đó đi nhanh ra ngoài phòng y tế.

Giọng Chu Hân nhàn nhã vang lên phía sau họ: "Mạt Mạt, Phương đồng học là học trưởng của em, chiếu cố em là đúng. Em phải để cho cậu ấy giúp đỡ, nếu không mắt cá chân của em sẽ không tốt đâu."

Tần Mạt cau mày, lại cảm thấy Chu Hân có điểm như đang châm chọc.

"A, Liễu Tích đâu?" Nàng giãy giụa không có kết quả, lại nghĩ đến tình trạng lúng túng của mình hiện tại, vội vàng nói sang chuyện khác, cũng đổi sự chú ý của mình.

"Tôi để em ấy đi trước rồi."

"Cậu để tôi xuống đây đi, bao nhiêu người nhìn thấy."

"Cứ để họ nhìn, cô không muốn rơi như khối thịt chứ."

"Nhưng dì Túc Quản sẽ không cho cậu vào phòng tôi."

"Để cô ấy nhìn chân cô, cô ấy sẽ cho phép. Nếu như cô ấy không đồng ý, thì bảo cô ấy chịu trách nhiệm vì để cô tàn phế."

"Tôi không tàn phế!"

"Không sao, cô có thể nói vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play