Phía chân trời hiện lên
màu sáng bạc, sương mù sáng sớm tô điểm thêm sự mờ mịt mông lung cho đỉnh Phu
tử.
Tần Mạt nheo mắt lại, hít
sâu một hơi cái không khí tươi mát này, cảm thấy đầu óc tỉnh táo lại, lúc này
mới bước chậm chân, đi theo đường nhỏ đầy đá vụn lên Thấu Phong đình.
Đã đến chân núi, đương
nhiên nàng không cần phải vội vàng, lúc này nàng cần điều tức lại hơi thở, sau
đó mới có thể bước vào trạng thái ngâm vịnh.
Núi Phu tử thưa thớt vài
cây liễu, vì đã qua Trung thu, lá cây phần lớn đều khô vàng. Gió thổi qua, bốn
phía lá phiêu phiêu bay xuống, liễu lơ phơ trong gió, lại mang ý tịch mịch vài
phần.
Xuân tới hoa nở rộ, rồi
cũng tới lúc tàn, vạn vật luân hồi, chẳng phải cũng là một loại đẹp hay sao
Tần Mạt lắc đầu cười
cười, cất bước đi theo con đường liễu rủ, bước trên mặt cỏ, đã đến Thấu Phong
đình.
Hòn giả sơn đương nhiên
sẽ không cao, nhìn không quá năm mươi thước. Mái hiên Thấu Phong đình màu xanh,
cây cột sơn hồng, ở giữa có ghế đá có một người ngồi, bên cạnh cũng có người.
Sắc trời chưa sáng hẳn,
ánh mặt trời ảm đạm, Tần Mạt đứng ngoài đình, cũng chỉ có thể nhận ra người dựa
vào cột là một cô bé, bộ mặt có vẻ thanh tú, nàng lớn tiếng đọc tiếng Anh. Mà
ngồi trên ghế đá cậu bé, hắn nửa nghiêng người nửa cúi đầu, không lên tiếng.
Tần Mạt không nhìn rõ bộ dáng của hắn, nhưng có thể khẳng định là, Lỗ Tùng còn
chưa tới.
Tần Mạt đi quanh Thấu
Phong đình một vòng, mấy phút đồng hồ sau, cơn nhức đầu của nàng đỡ hơn một
chút chút, nhưng bụng lại mơ hồ đau lên.
"Chẳng lẽ là bị cảm
lạnh, bụng muốn biểu tình?" Tần Mạt duỗi tay đè chặt bụng, tạm nghỉ chân ở
mặt bên đối diện sân bóng của Thấu Phong đình, yên lặng nhịn đau, không dám đi lại
nữa.
Bụng đau càng lúc càng
nghiêm trọng, đầu cũng đau đến sắp nứt ra, Tần Mạt đi cũng không được, ở lại
cũng không xong, cơ hồ là từ lần xuyên qua đến nay đây là lần nghiêm trọng
nhất. Khi ở Tây Bình bệnh viện, nàng cũng không khó chịu như vậy, tình cảnh lúc
đó của nàng tuy kinh khủng, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh. Hơn nữa lúc đó cả
người nàng trong trạng thái hồ đồ, cũng vô tâm mà nghĩ cái gì xấu hổ hay không
xấu
Gió sớm hơi lạnh, sương
mù lại dày đặc, mặt trời còn chưa lên, Tần Mạt rụt cổ, lưng khẽ cong lên. Một
tay nàng ép bụng, một tay kia cầm cuốn 《 cổ văn quan chỉ 》, oán hận trong lòng với Lỗ Tùng dần
biến thành bão tố. Nàng đã hạ quyết tâm, nếu như năm phút đồng nữa mà Lỗ Tùng
còn chưa đến, nàng sẽ đi, chờ đến giờ đi học dảy bảo hắn một trận.
Nhưng mùi vị chờ đợi thật
là rất gian nan, nhất là người ôm bệnh mà đợi, cảm giác này có thể so với việc
bị dày vò trong băng hỏa Cửu Trọng Thiên[50] vậy. Tần Mạt dần
dần nôn nóng, cổ lại rụt lại trong gió lạnh.
Mỗi phút dài như một giờ,
Tần Mạt lại hít sâu một hơi, đang muốn đi lại hoạt động một chút, trên vai bỗng
bị vỗ mạnh.
Tần Mạt đi đứng không
vững, bất ngờ không phòng ngự liền ngã xuống đất!
"Này!"
Tay Lỗ Tùng còn nâng giữa
không trung, giọng nói còn đang vang lên, chợt thấy Tần Mạt muốn ngã, vội vàng
xoay người đến đỡ, còn hét lên: "Tôi nói này Tần Mạt, sao cậu vô dụng như
thế? Vỗ một cái đã ngã..."
Phù phù phù vang vài
tiếng!
Tần Mạt cũng nhịn không
được nữa kinh kêu thành tiếng, cả người ngã lăn trên cỏ.
Phản ứng của Lỗ Tùng quá
chậm, căn bản còn chưa kịp đỡ nàng.
Sắc mặt Tần Mạt xanh mét,
ngã trên mặt đất, chân nghiêng đi, mắt cá chân đau đến như bị lửa đốt. Lửa giận
trong lòng nàng theo đau đớn ở mắt cá chân tăng vọt, tức giận đến nói không ra
lời.
Lỗ Tùng quay đầu rồi vò
đầu, ngượng ngùng nói: "Cậu ngã thật à, tôi không cố ý, cái đó... Tôi sẽ
đỡ cậu ngay ——"
"Cút ngay!"
Bỗng một tiếng quát lạnh vang lên phía sau Lỗ Tùng, ngay sau đó lực mạnh mẽ đẩy
lên thân thể hắn khiến hắn lảo đảo, không tự chủ liền vọt vài bước sang bên
trái.
Tần Mạt kinh ngạc quay
đầu nhìn lại, còn chưa kịp nhìn rõ thân ảnh người đến, cũng chỉ nhìn thấy một
mảnh áo trắng, sau đó người lại ngồi xổm bên cạnh nàng, đưa tay cầm lấy chỗ
chân bị đau kia.
"Phương Triệt?"
Tần Mạt hô nhỏ một tiếng, tuy không nhìn thấy mặt mũi hắn, nhưng qua giọng nói
quen thuộc đã chứng minh phán đoán của Tần Mạt, người đến là Phương Triệt.
"Câm miệng!"
Một tay Phương Triệt vòng qua thắt lưng Tần Mạt, nâng nàng đứng dậy, lại hỏi:
"Đau ở đâu?"
Khóe miệng Tần Mạt không
nhịn được cong lên, không biết vì sao, vừa rồi vẫn tràn đầy lửa giận, khi nghe
đến cái logic lộn xộn này của Phương Triệt, tất cả lửa giận trong nháy mắt bỗng
gặp nước lạnh, cứ như vậy thần kỳ tan mất. Nàng bây giờ chẳng những không tức,
trái lại còn muốn cười, tóm lại đáy lòng cảm thấy yên tĩnh.
"Là cậu bảo tôi câm
miệng, lại còn hỏi tôi
"Câm miệng!"
Phương Triệt trừng mắt lạnh lẽo, tay đã vươn đến chỗ mắt cá chân của Tần Mạt.
Hắn nhẹ nhàng vén ống quần hai bên lên, hiện ra mắt cá chân sưng đỏ của Tần
Mạt, "Quả nhiên là ở đây, đã sưng rồi, rất đau à?"
"Này!" Lỗ Tùng
nổi giận đùng đùng, giọng nói vang lên lần thứ hai, "Cậu là ai? Ai cho
phép cậu đẩy tôi? Còn nữa, buông Tần Mạt ra!"
Tần Mạt nhíu mày nhìn Lỗ
Tùng, đang muốn mắng hắn, tên nhóc này đã không kìm chế được nữa, duỗi tay định
đấm vào mặt Phương Triệt!
Phương Triệt nghiêng đầu
tránh thoát, cười lạnh một tiếng, bỗng duỗi một tay kia vòng qua gối Tần Mạt,
ôm nàng lên. Sau đó đứng dậy lui về phía sau, ngẩng cằm, thản nhiên nói:
"Cậu thật vô sỉ." Nói xong câu đó, hắn bước lên phía trước, bỗng vươn
một chân ra, đá vào eo Lỗ Tùng!
Động tác của Phương Triệt
quá nhanh, Lỗ Tùng nghiêng bước lui về phía sau, lại không thể tránh thoát, bị
cái chân khỏe mạnh kia đá trúng.
Hự!
Lỗ Tùng kêu lên một tiếng
đau đớn, bỗng bị đá ngã xuống đất. Khi đứng lên, hốc mắt hắn đã đỏ, biểu tình
cũng dữ tợn hơn.
Tất cả xảy ra trong chớp
nhoáng, khiến Tần Mạt không phản ứng kịp, lúc này mới phát hiện mình đã bị
Phương Triệt dùng tư thế bế công chúa ôm vào trong ngực!
Ầm một tiếng!
Trong đầu Tần Mạt lúc này
hoa lửa hiện ra bùmùm, đã không còn chú ý hành vi quyết đấu bằng bạo lực của
Phương Triệt và Lỗ Tùng. Nàng chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng hét chói tai của cô gái
bên kia Thấu Phong đình truyền tới, sau đó tiếng gầm giận dữ của Lỗ Tùng:
"Con mẹ nó! Tiểu tử thối, hôm nay ông mày phải xé xác ngươi!"
Hắn nói xong, cả người bổ
nhào vào, lại đánh lên người Tần Mạt. Hắn đã ý thức được mình không phải đối
thủ của Phương Triệt, nhưng Phương Triệt lúc này còn ôm Tần Mạt, hành động chắc
chắn không nhanh, Tần Mạt chính là nhược điểm của Phương Triệt!
Phương Triệt lui về phía
sau, quả nhiên nhất thời không ứng phó nổi với kẻ điên như Lỗ Tùng.
"Các cậu không được
đánh nhau!" Bỗng có người khác nôn nóng xông mạnh vào giữa bọn họ, Tần Mạt
thoáng hoàn hồn, liền thấy bóng lưng dang hai tay của một cô bé. Mái tóc dài
của cô bé buộc cao, mặc áo phông hồng ngắn và quần bò, vô cùng yểu điệu. Nàng
thở phì phò, che trước mặt Lỗ Tùng, nổi giận nói: "Cái cậu này, chỉ biết
đánh nhau à? Cậu không biết đánh nhau là trái với nội quy trường học à?
Cậu..."
Lỗ Tùng ngửa mặt lên trời
cười ha ha, mắt đỏ hồng, nhe răng cười lạnh: "Được! Được! Mở miệng khép
miệng là nội quy trường học, cút ngay! Ông đây ghét nhất là đàn bà!" Hắn
nói rồi bước đến gần cô bé, đưa tay muốn kéo áo nàng.
"Lỗ Tùng!" Tần
Mạt lớn tiếng vừa quát, "Cậu muốn ức hiếp con gái à? Ngày hôm qua nói gì
cậu quên hết rồi à? Cái tên khốn kiếp da mặt dày không nói lý này! Cậu còn
không ngừng tay?
Lỗ Tùng dừng lại một
chút, không dám nhìn Tần Mạt, lại nghiêng đầu hỏi lại: "Người này đánh tôi
trước, vì sao tôi không thể đánh lại?"
"Tên khốn kiếp này,
hẹn năm giờ, cậu lại đến muộn như thế, làm tôi tức chết, cậu không đáng đánh?
Còn nữa, cuối cùng là ai đánh người trước? Phương Triệt chỉ đẩy cậu ra, cậu lại
muốn ra tay đánh người, cậu xúc động như thế, không đập cậu thì cậu không tỉnh
đúng không!" Tần Mạt nói dứt lời, vội vàng xoay người, lại quát khẽ nói:
"Phương Triệt, thả tôi xuống!"
Hai tay Phương Triệt căng
thẳng, hừ nhẹ nói: "Đừng lộn xộn! Chân cô không đi được đâu?"
"Cậu đỡ tôi được
rồi, tôi không yếu ớt như thế đâu!" Tần Mạt càng ngày càng không tự nhiên,
trước giờ toàn là nàng ôm người khác như vây, vì sao lúc nào lại đến người khác
ôm nàng như thế? Nếu không phải người làm động tác này là Phương Triệt, nếu đổi
lại là bất kỳ ai khác, Tần Mạt tuyệt đối sẽ không tốn lời giải thích như thế,
nàng chắc chắn đã sớm lên cơn giận rồi!
Nhưng dù sao Phương Triệt
cũng khác, giống như Tần Mạt phán đoán vấn đề hắn và Lỗ Tùng đánh nhau, thật ra
thì không thể nói Phương Triệt không sai, nhưng trong lòng Tần Mạt có quen biết
hơn, tất nhiên sẽ nghiêng về Phương Triệt.
Trong lòng Tần Mạt,
Phương Triệt có thể tính là một người bạn tốt nhất ở thời đại này, về phần Lỗ
Tùng, chỉ là một người bạn học bướng bỉnh cần chỉnh lại mà thôi.
Trong sương mù, gió sớm
thổi nhẹ, Lỗ Tùng lại hóa thành quả bóng xì, vai cũng sụp xuống, eo cũng mềm
ra, đầu cũng cúi thấp. Hắn dụi mắt, giọng nói cũng vô cùng thấp: "Cậu gọi
là Phương Triệt? Cậu chỉ biết trốn sau lưng con gái, vậy mà là hảo hán ư?"
Cái vấn đề này khiến
Phương Triệt cau mày, hắn chỉ nói bốn chữ: “Liễu Tích, tránh ra." Nói dứt
lời, hắn xoay người rời đi, đi thẳng xuống chân núi.
Lúc này Tần Mạt mới giật
mình, thì ra cô bé này Liễu Tích, chẳng trách lại nghe thấy giọng nói của nàng
quen tai, nhưng nàng chỉ tiếp xúc với Liễu Tích từ mấy tháng trước ở tiệc tạ ơn
thầy của Tần Vân Đình, đến bây giờ nàng không nhớ dáng vẻ của Liễu Tích cũng
không kỳ lạ. Huống hồ lúc trước sắc trời mông lung, Tần Mạt bị bệnh lại càng
không có tâm tư đi chú ý đến cô bé dựa cột học bài kia.
Liễu Tích đi nhanh vài
bước đuổi kịp Phương Triệt, cau mày bĩu môi nói: "A Triệt, anh nói buổi
sáng học bài rất tốt, vì sao còn xen vào chuyện bao đồng?"
Tần Mạt vốn còn muốn chào
hỏi Liễu Tích, nhưng khi nghe thấy Liễu Tích nói những lời này, nàng nhất thời
mất cả hứng thú.
Phương Triệt không nói
một tiếng tiếp tục bước đi đường, chỉ ôm Tần Mạt hai tay nắm lại thật chặt.
Tần Mạt cuối cùng cảm thấy
không ổn, vội vàng kéo kéo áo ở ngực Phương Triệt, thấp giọng nói: "Cậu
mau thả tôi xuống, ôm lâu như thế để thành cái gì?"
Phương Triệt cau mày, sắc
mặt càng lạnh lùng, hắn hừ nhẹ nói: "Thế nào? Cô có ý không tốt? H sợ
người ta nhìn thấy? Cô hẹn hò với cái tên xấu xa kia? Sao lại không sợ có người
nhìn thấy chứ?"
Logic của tên nhóc này
lại loạn lên rồi...
Tần Mạt vô lực thở dài,
nghĩ nghĩ rồi vẫn giải thích: "Tôi không hẹn hò với cậu ta——"
"Cô nói cậu ta đến
trễ giờ hẹn, còn nói là không hẹn hò?" Giọng Phương Triệt cao lên, cắt
ngang lời Tần Mạt, ngay sau đó lại nhỏ giọng nói một câu: "Nhưng nếu là cô
hẹn hò với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đi trễ..."
"Cậu nói gì?"
Trong đầu Tần Mạt còn đang suy nghĩ câu nói kia của Phương Triệt, cũng không
nghe rõ sau đó hắn nhỏ giọng nói gì.
"Không..."
Phương Triệt lạnh mặt.
Tần Mạt cắt ngang lời
hắn, thành khẩn nói: "Đầu cậu bớt nghĩ lung tung đi, đừng nhìn tôi sáng
sớm dẫn người ta đi học lại nói là hẹn hò, tuổi còn nhỏ, bây giờ học hành là
quan trọng."
"Cô câm miệng
lại!" Sắc mặt Phương Triệt mơ hồ xanh mét, bước chân đến phòng y tế ngày
càng nhanh.
"Nếu không phải quan
tâm cậu, tôi đã chẳng nói với cậu rồi!" Tần Mạt thở dài: "Cậu đừng có
mất bình tĩnh, nhìn học sinh thời nay, làm việc không đúng đắn có bao
nhiêu..." Nói đến đây, nàng dừng lại, lo lắng.
Những lời khuyên vừa rồi,
từ trong miệng nàng nói ra, như sét đánh. Nàng vừa mới nhớ ra, trước đây không
lâu, chính nàng là một điển hình của làm việc không đúng đắn. Hay là vì trước
đó bị người ta giáo huấn quá nhiều, cho nên bây giờ nàng lại nghiện giáo huấn
người khác?
Tần Mạt lặng lẽ run một
cái, đây đúng là một chiều hướng vô cùng không ổn.
Nàng không nói thêm nữa,
thanh thản dựa vào ngực Phương Triệt. Dù sao tên nhóc này cũng có thể lực tốt,
với giao tình của họ thì không cần phải nói nhiều nữa, bây giờ nàng đau đầu
bụng cũng đau, chính là bệnh nhân, yếu ớt một chút không sao, còn nữa, nếu nàng
không thừa dịp Phương Triệt còn trẻ mà hưởng thụ cái tiện lợi của thanh mai
trúc mã này, chờ đến tuổi Phương Triệt lớn hơn, tìm được bạn gái thậm chí lấy
vợ rồi, nàng sẽ không được hưởng nữa.
Sương sớm mông lung như
trước, lúc này vườn trường vẫn vắng vẻ, người dậy sớm như thế dù sao cũng ít,
Phương Triệt ôm Tần Mạt, rất thuận lợi đi đến phòng y tế.
Liễu Tích vốn yên lặng
bên cạnh lại mở miệng, lần này giọng nói của nàng vô cùng vui vẻ: “A Triệt, cửa
phòng y tế chưa mở đâu, theo quy định thì tám giờ mới mở. Nếu không thì anh thả
Tần Mạt xuống đi, em ở đây chăm sóc bạn ấy, anh đi gọi bác sĩ Chu?”
Phương Triệt nhăn mày
lại, hỏi Tần Mạt: "Ngoài đau chân, cô còn khó chịu ở đâu không?"
"Tôi... không
sao." Tần Mạt đưa tay đẩy đẩy ngực hắn, "Cậu thả tôi xuống, tôi dựa
vào tường được rồi. Về phần bác sĩ Chu, bây giờ sớm như thế, cậu đừng đi gọi cô
ấy tốt hơn. Đợi lát nữa cậu giúp tôi xin nghỉ với thầy giáo, tôi ở đây chờ bác
sĩ."
"Như vậy sao
được!" Phương Triệt không hề suy nghĩ liền phủ định đề nghị này. Hắn xoay
người ngồi xuống bậc thềm trước cửa phòng y tế, sau đó một tay nắm ôm eo Tần
Mạt, một tay nhấc gối nàng lên, cứ như vậy để nàng ngồi lên chân mình.
Tư thế này so với bế kiểu
kia còn khoa trương hơn, Tần Mạt cười khổ nói: "Tôi cũng không phải đứa
trẻ ba tuổi, cậu làm cái gì vậy? Tôi tự ngồi." Nói xong nàng chống một tay
lên đất, muốn xoay người đứng lên.
Phương Triệt vội bắt lấy
tay nàng, quát khẽ nói: "Đừng cử động!" Dừng một lát, hắn lại nói:
"Trên mặt đất rất lạnh, bây giờ cô không khỏe, ngồi sẽ làm hại đến
người."
Tần Mạt do dự, một chút,
nghĩ đến bụng mình đang đau đớn không thôi, quả thật không thể cảm lạnh nữa,
liền cam chịu, không nói thêm gì nữa.
Liễu Tích mắt lạnh nhìn
động tác của họ hoàn toàn vượt qua tình bạn bình thường, khẽ cắn môi dưới, nhịn
rất lâu, rốt cục giẫm chân nói: "A Triệt, anh đã đồng ý với em buổi sáng
cùng đi học mà!"
Phương Triệt cau mày nói:
"Hôm nay không được, để ngày mai."
"Anh nói không giữ
lời..." Liễu Tích bĩu môi, trong đôi mắt ánh lệ.
Phương Triệt không bình
tĩnh nói: "Dù sao chỉ có một ngày thôi, hôm nay không thì ngày mai? Được
rồi, em giúp anh đi gọi cô Chu Hân lại đây, sáng hai ngày nữa anh sẽ đi cùng
em!"
"Anh..." Gương
mặt Liễu Tích tràn ngập thất vọng, nàng khẽ lườm Tần Mạt một cái, lại bỗng cười
: "Được bây giờ em đi gọi Chu Hân, chuyện anh đã đáp ứng em, chớ quên
nhé!" Xoay người, nàng ngẩng đầu rời đi.
Tần Mạt nháy mắt mấy cái,
không nhịn được cười nói: "Phương Triệt, cô nhóc Liễu Tích này thì ra động
tâm với cậu?"
Sắc mặt Phương Triệt cứng
đờ, hừ hừ nói: "Cô đừng nghĩ ngợi lung tung, tôi không có gì với em ấy
cả!"
"Cậu có gì với bạn
ấy không tôi không biết, nhưng rất rõ ràng, bạn ấy thích cậu á.” Tần Mạt cười
nheo mắt lại, “Không ngờ da mặt như khỉ cũng có nhiều người thích nhỉ. Trần Yến
San là một, Liễu Tích là hai. Rõ ràng như thế, tôi không phải kẻ ngốc, sao
không nhìn ra chứ?”
"Cô mà không phải
đứa ngốc?" Mặt Phương Triệt tối sầm, căm giận nói: "Tôi chưa gặp ai
ngốc hơn cô! Đúng là ngu ngốc trong ngu ngốc! Đần độn trong đần độn!"
Tần Mạt cười tít mắt nói:
"Tôi biết cậu ghen tỵ với sự thông minh của tôi, không sao, tôi cho cậu
mắng. Cậu mắng thêm vài câu, trong đầu lại cân bằng hơn một chút, có khi lại
thông minh ra!"
Phương Triệt bỗng ôm chặt
eo Tần Mạt, sau đó đặt cằm lên vai nàng, chạm vào vành tai và tóc mai nàng,
giọng khàn khàn nói: "Cô còn không ngu ngốc ư? Cô có thể nhìn ra người
khác thích tôi, sao lại không nhìn ra..." Thở dài một tiếng, giọng oán
hận, "Tự cô nói đi, cô là ngốc thật, hay là giả vờ ngốc?"
"Cậu mới là đần...
Ôi!" Tần Mạt bỗng cong lưng lên, hai tay ôm chặt bụng, tránh cử động thân
thể nói: "Phương Triệt, cậu mau thả tôi ra! Đau quá! Đau quá!"
Phương Triệt nhất thời
hoảng hốt, nhanh chóng thả hai tay, đỡ lấy bờ vai Tần Mạt, vội la lên:
"Sao thế? Đau ở đâu? Đau ở đâu?"
Sắc mặt Tần Mạt trắng
bệch, mồ hôi lạnh lăn xuống từ trên trán, lăn qua gương mặt, có cái từ cằm rơi
vào trong cổ áo nàng, có cái rơi trực tiếp lên người Phương Triệt.
Trong bụng đau đớn như bị
bóp nát, Tần Mạt cắn chặt răng, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng rên từ trong cổ,
vẫn cố nhịn đau. Phương Triệt vội vươn tay ấn vào bụng nàng, nói không hết nôn
nóng: "Có đau không..." Hắn cắn mạnh răng một cái, lại vòng tay qua
gối Tần Mạ, sau đó ôm nàng lên, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Mạt Mạt, cô chịu
đựng một chút, phòng y tế ở đây không được rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện!"
Hắn bước ra rất nhanh, nhưng vừa bước xuống bậc, hốt hoảng nhìn thấy Chu Hân và
Liễu Tích ở cách đó xa xa đang đi nhanh đến.
"Bác sĩ Chu!"
Phương Triệt dừng bước, gương mặt trong nháy mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng chưa
bao giờ có. Hắn vội vàng đi về cạnh cửa phòng y tế, thúc giục nói: "Cô
nhanh lên, Mạt Mạt rất đau!"
Tóc Chu Hân còn hơi rối,
mắt cũng hơi sưng, dáng vẻ như bị người kéo dậy khi còn đang ngủ. Cô day day
huyệt thái dương của mình, liếc qua Tần Mạt, vẻ mặt bỗng cổ quái lên.
" Bác sĩ Chu!"
Phương Triệt quát khẽ.
"A, cái này..."
Chu Hân lấy lại tinh thần vừa mở cửa, vừa nhếch khóe miệng nói: "Em đừng
lo lắng, Tần Mạt em ấy, cô nhìn... Được rồi, em mang cô bé vào trước, để tôi
kiểm tra cho cô bé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT