Ngày tết tây, tại phía nam thành phố Hoa Trung này vốn lặng lẽ lại náo nhiệt hẳn lên.
Vào giờ tan tầm, mọi người đi mua đồ ăn, đi tán dóc, cũng có nhiều người tinh lực dồi dào, thích sống về đêm.
Ánh trăng chiếu xuống một khu dân cư phía tây, đây là một khu nhà ở đã có chút cũ kỹ, một toà nhà tiêu chuẩn trên mặt tường đầy vết loang lổ của những vết tích dầm mưa dãi nắng.
Rất nhiều gia đình trên ban công còn trồng thêm hoa thảo thảo, đáng tiếc phần lớn đều thiếu chăm sóc, không phải là khô héo thì là cỏ dại mọc tràn lan, càng tăng thêm vẻ tiêu điều.
Bất quá không khí sinh hoạt nơi đây không hẳn như thế, có nghèo khó, có giàu sang, có lưa thưa, có tinh tế.
Tiểu khu này tuy rằng đã lâu đời, nhưng những người sống trong đó cũng không thiếu.
Đối diện cổng trước là một gốc đại thụ lâu năm, tán cây càng ngày càng sum xuê.
Hiện giờ không khí tang thương, nhờ vậy mà bớt nặng nề hơn.
Dưới tán cổ thụ, có người thì kể chuyện Hán Sở tranh hùng, lại có người kéo ghế ngồi cắn hạt dưa, một bên ngồi nói những chuyện tào lao đời thường.
Đang nói chuyện, Hồ Nhị thẩm bên này bỗng nhiên thở dài: "Ôi, các bác xem không biết lão Tần kiếp trước đã tạo nghiệt gì! Có cô con gái tốt như thế, bình thường cũng rất hiểu chuyện, thế nào mà dạo gần đây, bỗng nhiên tính tình lại dở dở ương ương?" Xung quanh mấy cô cô thẩm thẩm khí thế hừng hực nóng lên, trong đó người mặc áo len Lưu Vinh tẩu vẻ mặt thần bí đè nặng thanh âm nói: "Nghe nói là bị điên, lại cho rằng mình chính là cái gì mà công tử quý tộc cổ đại, cả ngày không ngừng la hét làm ồn, cũng để ý đến hình tượng của mình trong mắt người khác nữa! Hiện tại gia đình đã xin cho cô bé nghỉ học, xem ra là muốn đưa vào bệnh viện tâm thần rồi..." Bên kia Trương tẩu ngón tay mập mạp bốc lên một nắm hạt dưa, híp mắt nói: "Chuyện này tôi biết rõ nhất.
Con tôi dạy học bên trường cấp III, mà con gái Tần gia cũng đang học năm thứ nhất trường đó." Hồ Nhị thẩm cùng Lưu Vinh tẩu trên mặt hiện rõ sự kích động, vội vàng truy hỏi.
Trương tẩu tay cầm cái giá, mắt đảo qua đảo lại nói: "Cái con bé Tần Mạt trước kia quả thật rất biết điều, thành tích tuy rằng không phải quá cao, nhưng trong trường cũng rất nổi bật, còn bây giờ nói là đội sổ cũng không sai.
Hai tháng trước không biết mắc bệnh cảm ra sao? Sốt cao đến 39 độ, liền xin nghỉ hai ngày.
Ai biết được hết nghỉ phép rồi lại mắc bênh điên, đến giờ học ngữ văn đang yên đang lành tự nhiên nhảy dựng lên, lại còn mắng cả thầy giáo, đương nhiên là bị đuổi ra khỏi lớp học! Hai vợ chồng lão Tần phải đến tận trường đón, kết quả con bé ngay cả cha mẹ mình cũng không nhận, lại còn mắng chửi cả mọi người xung quanh.
Lời nói thì toàn yêu ma quỷ quái, không tuân theo lễ nghĩa thông thường, mở miệng ra là bổn công từ.
Lúc nào thái độ cũng ngạo nghễ...
Sau hai vợ chồng lão Tần phải đưa con bé đến bệnh viện, bác sĩ bảo đầu óc con bé có vấn đề rồi! Theo con tôi bảo gia đình lão Tần cùng thầy chủ nhiệm quan hệ khá tốt, nên thấy cũng giúp đưa con bé đến bệnh viện, nhìn thấy y tá liền bảười ta là sát thủ, đưa đi tiêm thì kháng cự, vừa nhìn thấy ống tiêm liền giơ tay ra bẻ gãy! Cái cảnh gà bay chó chạy này, không nhìn thấy thật đáng tiếc!" Trương tẩu vừa nói, vừa rung đùi đắc ý, ánh mắt sáng lên, những người không biết còn cho rằng Trương tẩu đang xem hài kịch.
"Đến thế cơ á?" Hồ Nhị thẩm vội vàng hỏi, "Đưa vào viện tâm thần rồi sao? Trường học xử lý thế nào?" "Haizz..." Trương tẩu lại thở dài, "Vào rồi, sao có thể không vào được chứ? Bị nặng như vậy lại không đưa vào viện, để ở nhà sao chịu nổi? Lão Tần thật đáng thương, nuôi được cô con gái lớn như thế rồi tự nhiên lại mắc bệnh.
Cũng may họ còn có một đứa con nhỏ nữa, nếu không hai vợ chồng sao mà sống nổi!" Lưu Vinh tẩu cũng lắc đầu thở dài theo: "Thực là đáng thương, lại gặp phải việc thế này." "Mà trưởng học giải quyết thế nào? Chẳng lẽ cuộc đời con bé thoáng chốc bị hủy đi sao?" Hồ Nhị thẩm vẻ mặt bất nhẫn, lại tiếp tục hỏi.
Trương tẩu lắc đầu nói: "Còn có thể thế nào? Ai bảo con bé đầu óc có vấn đề.
Bất quá trường học cũng cho nó một đường lui, chỉ cần tháng chín trước học kỳ sau khỏi bệnh, thì sẽ được đi học trở lại, đồng thời nhận được ưu tiên cao nhất." "Nhưng bây giờ là cuối tháng năm rồi..." Lưu Vinh tẩu trố mắt.
"Đúng vậy" Hồ Nhị thẩm đang ăn hạt dưa cũng đầu, thở dài nói, "Thực là cô bé đáng thương, bệnh nặng như vậy, mà từ cuối tháng năm đến đầu tháng chín chỉ vẻn vẹn có ba tháng, liệu có thể khỏi hẳn sao? Ai, nhưng dù sao trường học làm thế này là cũng hết sức mình rồi..." "Chiếu!" Dưới tán cây bên kia, một ông lão râu dài tóc bạc vừa hạ một nước cờ rồi bỗng nhiên cao giọng quát, "Rảnh rỗi tới mức đứng đó bàn chuyện thị phi ư, gia đình họ chưa đủ đáng thương hay sao, các ngươi còn muốn nói cái gì?" Mấy bà cô thấy vậy cũng không nói gì nữa, đem ánh mắt lặng lẽ hướng sang bên đường.
"Uy! Bắt lấy Tần Mạt! Bắt lấy Tần Mạt!" Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn từ ngoài cửa tiểu khu truyền tới, liền khiến hai bác bảo vệ trị an từ trong phòng lao ra, hướng nơi đang la hét.
"Cái gì, cái gì vậy, sao lại la ầm ĩ cả lên.
Làm mất trật tự khu phố!" thấy bảo vệ trị an đám người kia liền ngừng nói, "Ngươi là ai? Uy! Không được vào đây!" Phía dưới cây đại thụ cũng ngừng tan dóc, đang chơi cờ ngừng chơi cờ, đồng loạt hướng về khe hở chỗ cổng tiểu khu nhìn lại.
Bỗng nhiên thấy một thân ảnh gầy nhỏ phảng phất như mang theo một cơn bão cấp chín cứ như vây xông qua cửa sắt đang mở, phía sau là mấy chàng trai to khỏe đuổi theo, nhưng dường như không thể bắt được.
Bóng người nhỏ gầy chạy thẳng vào sâu trong tiểu khu, một người trong đó kêu ta: "Ta muốn về nhà! Các ngươi, bọn chết tiệt! Vi cái gì không cho ta!" Người mắt tốt, còn có thể nhìn rõ quần áo trên người nàng là áo dài quần dài lam bạch, đường vân xen nhau, chính là quần áo của bệnh nhân! "Là Tần Mạt!" Hồ Nhị thẩm hạ giọng, kinh hô.
"Không lẽ cô bé từ viện tâm thần chạy về đây?" Lưu Vinh tẩu thanh âm có chút khẩn trương nói.
Các y tá, bác sĩ cùng các bảo vệ đồng loạt xông vào tiểu khu, nhất thời làm tiểu khu nhao nhao hỗn loạn, người vãng lai xem náo nhiệt cũng dần dần vây quanh rất đông.
"Mau bắt lấy cô bé! Mau bắt lấy!" Có người bình luận: "Đứa bé kia trong bệnh viện Tây Bình đánh y tá đến ngất xỉu, rồi chạy trốn đến đây." Còn có người nói: "Nhìn không nghĩ là bị tâm thần nha, đánh y tá ngất xỉu còn biết lén lút chạy, nghe nói chạy thoát qua chợ rồi, chạy đến tiểu khu này mới bị bác sĩ đuổi đến!" "Cũng thật kỳ lạ, bệnh nhân tâm thần mà còn có thể tư duy logic đến vậy sao, thông thường thì đầu óc phải rối loạn chứ." "Nghĩ xem bệnh viện Tây Bình là nơi nào? Dù là người thường vào chăng nữa, cũng thành người tâm thần nha!" Hồ Nhị thẩm tay trái vội vàng kéo Lưu Vinh tẩu, tay phải kéo Trương tẩu, ba người mau đi vài bước, liền muốn đuổi theo xem.
Trước mặt còn có ngườkêu gào: "Nha đầu kia đừng chạy nhanh như thế!" Lại có người kêu to: "Mau lên! Đừng để cô bé lên tầng trên!" Bỗng nhiên phía sau tiếng chuông xe đạp vang lên, Hồ Nhị thẩm vừa quay đầu, thây một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt nhìn vào trong tràn đầy lo lắng.
"Là Tần tẩu!" Phía sau có người hô: "Là mẹ Tần Mạt! Mau tránh ra! Tránh ra! Để thím ấy vào trong bắt người!" Hồ Nhị thẩm đột nhiên ngừng bước, Trương gia tẩu bên cạnh giận dữ nói: "Có con như vậy, hai vợ chồng lão Tần thật quá khổ." Mọi người đang xem náo nhiệt nhất thời tản ra.
Mẹ Tần Mạt dường như cũng tức giận, trong chốc lát liền đi đến nhà trọ số 6, từng bước một bước lên bậc thang.
Mà người ngoài, không thể xem được những gì đang diễn ra bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT