Cửa bị mở ra, ngoài Tần Bái Tường, những người khác trong phòng đều ngồi thẳng không động đậy, rất tự nhiên coi thường ba người đi vào từ bên ngoài.

"Mạt Mạt, Tiểu Phương đến..." Tần Bái Tường nói được một nửa, giọng điệu là lại như hỏi.

Mà vẻ mặt ông có chút trầm, khiến người ta không nhìn ra vui hay giận.

Nếu đổi lại là một người khác bị tạo áp lực, cách này quả thật có thể thành công, nhưng Phương Triệt đã sớm uống thuốc an thần.

Trước là hắn rất lễ phép bắt chuyện với Tần Bái Tường, tiếp theo lại chúc tết mọi người, lời nói việc làm đều bình thản, làm người ta cảm thấy như có gió xuân.

Ngoài Tần Bái Tường, những người khác đều chỉ đáp lời sơ sơ, không tính là thất lễ, cũng không tính là nhiệt tình.

"Đã đến thì ngồi đi." Tần Bái Tường chỉ vào chiếc ghế bên cạnh cụ ông.

Phương Triệt gật đầu, đi vài bước đến đang định ngồi xuống, Tần Vĩ Hoa lại như không thấy tư thế sắp ngồi xuống của Phương Triệt chỉ dùng gậy, đặt lên cái ghế kia.

Tần Vân Chí cúi mặt, lén lút làm mặt quỷ với Tần Mạt, sau đó nói thầm: "Chị hai, chiêu này của ông rất là thường á, sao em cảm thấy lại như bà bà chỉnh cô dâu mới?” "Phì!" Tần Mạt nhịn không được, liền cười thành tiếng.

Thế là không khí nặng nề trong phòng liền bị phá hết, Tô Lệ Trân cũng không nhịn được che miệng nở nụ cười.

Cụ ông cảm thấy mất mặt, liếc mắt ngang lại, Tô Lệ Trân lập tức ngừng cười, Tần Mạt cũng dừng lại, đi vài bước đến trước mặt Tần Vĩ Hoa, cầm lấy chiếc gậy trên ghế, đưa cho Phương Triệt nói: "Ông nội muốn để anh giữ gậy hộ." Khóe miệng Phương Triệt chưa ý cười, vẻ mặt thành thật gật đầu nói: "Ông nội dặn dò, cháu tự nhiên sẽ cống hiến sức lực." "Chàng trai nói chuyện thật sảng khoái, ta thích!" Tần Vĩ Hoa cười ha ha, nháy mắt thay đổi tư thái, "Nhưng..." Ông kéo dài âm cuối, dừng một chút, dùng loại giọng điệu bình thường, thở dài nói, "Ai, người trẻ tuổi bây giờ, mạnh miệng thì ai mà không biết nói? Nếu ta có dặn dò, dù là chuyện gì cháu cũng cống hiến sức lực?" Phương Triệt không trực tiếp sảng khoái đáp lời, ngược lại trầm mặc một chút, từ từ nói: "Nếu cháu có thể." Tần Vĩ Hoa giễu cợt nói: "Nếu cháu có thể? Đây là hộp dầu vạn năng à, cháu nói cho ta nghe một chút, cái gì gọi là nếu cháu có thểPhương Triệt mỉm cười nói: "Về vấn đề này, cháu chỉ có thể đưa ra ba đáp án.

Hoặc là hoàn toàn chắc chắn, tỏ vẻ chuyện gì cũng làm được, hoặc là hoàn toàn phủ định, tỏ vẻ không thể làm được gì, sau cùng là lựa chọn của cháu, làm hết sức có thể.

Ông nội, đời người vốn chính là hộp dầu vạn năng, nếu cháu nói làm được, bằng cơ trí của ông, tự nhiên sẽ cảm thấy là cháu nói suông chứ không làm được? Cháu chỉ muốn để ông biết, cháu nghiêm túc.” Tần Mạt cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Phương Triệt lại có thể vỗ mông ngựa thế này.

"Hay cho một cái chân thành!" sắc mặt Tần Vĩ Hoa hơi giãn ra, "Nếu cháu trực tiếp đáp là cái gì cũng làm được, ta sẽ coi thường cháu, nhưng cách nói làm hết sức của cháu, cũng không bảo đảm.” "Nếu như việc gì cũng có thể bảo đảm, còn có công ty bảo hiểm làm gì?” Tần Vân Chí mặc niệm trong lòng: "Anh Phương Triệt, anh thật hài hước." "Nếu như tất cả bảo đảm đều không có sơ hở, công ty bảo hiểm cũng sẽ không phá sản.

Đáng tiếc..." Phương Triệt lắc đầu.

Tần Mạt lại bật cười, nói: "Nếu thứ gì cũng trông chờ vào công ty bảo hiểm, vậy thì còn gì không an toàn?” "Cho nên..." Phương Triệt bỉnh thản nói tiếp: "Thế gian này chỉ có người cố gắng nắm chắc, cháu không phải thần toàn năng, trên đời này cũng không tồn tại thần toàn năng." Tần Vân Chí lại yên lặng ai oán: "Lm ra nhiều chuyện như thế, ông nội, ông thất bại rồi." Phương Triệt hạ một câu nói lập tức đánh tan suy nghĩ vừa rồi của Tần Vân Chí.

"Cháu chỉ có thể hứa cháu sẽ thủy chung như một với Mạt Mạt, ngoài ra, cháu sẽ dùng tất cả khả năng có thể, làm nên hạnh phúc của chúng cháu.” Không khí như cháy sạch, Tần Vĩ Hoa có điểm không cam tâm, lại hừ nói: “Cái gì mà làm nên hạnh phúc của các cháu? Cháu là đàn ông, nếu như muốn chọn khuê nữ nhà ta, chẳng lẽ không phải hứa hẹn, cho nó hạnh phúc?" "Hạnh phúc không phải chỉ bởi một người." Phương Triệt cười liếc Tần Mạt một cái, "Nếu như cháu chỉ biết cho, thì cũng là cháu quá xem thường Mạt Mạt.

Nếu cháu không hạnh phúc, cô ấy sẽ hạnh phúc thế nào?” Mọi người rơi vào trầm mặc, Tần Mạt chớp mắt mỉm cười với Phương Triệt, Tần Vân Chí nói thầm trong lòng: "Khí phách tốt, lời này quá khí phách, anh Phương Triệt...

anh là thần tượng của em!" Nó vừa nhìn trộm nét mặt của Tần Vĩ Hoa, lại thấy môi ông nhếch lên, lông mày run rẩy.

"Ai!" Sau một lát, Tần Vĩ Hoa thở dài một hơi, ngược lại còn nói với Tần Mạt, "Mạt Mạt, không khí trong phòng này không tốt, làm ông nội choáng đầu.

Cháu đỡ ta ra đi, thế nào?" Tâm tình Tần Mạt rất tốt, cười nâng ông dậy, trong giọng nói thậm chí rất tự nhiên mang theo cảnh xuân tươi đẹp: “Gió bên ngoài lớn, chúng ta đi vào đi?” Tần Vĩ Hoa bị Tần Mạt dắt, run run rẩy đi ra ngoài, bóng lưng tễnh đi đi, thật thê lương.

"Ông nội..." Tần Vân Chí tiếp tục bình trong lòng, "Kỹ thuật diễn của ông quá tốt, vừa rồi cháu còn thấy ông đi như bay, bây giờ lại như già đi chục tuổi?” Ngay sau đó nó lại hứng thú như xem kịch, "Hắc hắc, ra uy ba gậy là thế, không biết ông còn có chiêu gì chưa ra?" Trong đầu Tần Vĩ Hoa thật ra đang nghẹn ngào, còn có gì mà ba gậy? Một gậy ông cũng không đánh ra nổi! Nửa đời ông thông minh lanh lợi, ra chiêu này lại vô lực, tức giận nhiều lại có chút vui mừng: "Hai đứa trẻ này rất thông minh." Những người khác bên trong phòng không biết phải làm gì cho đúng, Tần Vĩnh Thành và Tần Đông Thăng tiếp tục im lặng, Tần Bái Tường chỉ có thể khơi mào đề tài, tùy ý nói chuyện phiếm với đối phương.

Tần Vân Chí lặng lẽ lui ra, đứng sau cánh cửa, nghe lén đoạn đối thoại của Tần Mạt và cụ ông ở thềm bậc thang.

"Mạt Mạt, có phải cháu thấy ông nội có ý đánh gẫy uyên ương không?” Tần Vân Chí giả vờ rơi lệ trong lòng: "Ông nội, ông nói thật dễ thương, chẳng lẽ đây không phải đánh gẫy uyên ương sao?" "Không có ạ, " Giọng nói của Tần Mạt vào tai Tần Vân Chí, chính là ngây thơ cụ, "Ông nội sao lại có thể nghĩ như thế? Cháu và Phương Triệt đều là người, chúng cháu không thuộc loài chim." Tần Vân Chí chảy nước mắt trong lòng: "Chị hai, không phải chị ngây thơ cụ, chị là ngụy trang phúcắc, thuộc tính thật đáng sợ." "Đứa bé này!" Cụ ông lắc đầu, "Suy nghĩ của ta đã không theo kịp lóp trẻ các cháu nữa, cháu bảo vệ nó như thế, cháu không sợ về sau nó sẽ ức hiếp cháu sao?” "Cháu không sợ," Tần Mạt dừng một chút, tiếp tục nói: "Cháu không sợ anh ấy ức hiếp mình, cháu chỉ sợ mình sẽ ức hiếp anh ấy." Tần Vân Chí như có sấm vang trong lòng: "Chị hai, anh Phương Triệt không yếu đuối thế đâu." Ông thấy khó mà tiếp tục được đoạn đối thoại này, lần đầu ông nhận ra cháu gái này của ông chẳng những miệng lưỡi sắc bén, còn có thể đưa ông đi lạc đề, Trong lòng ông nổi lên vô số đề tài hiện thực, chuẩn bị cho Tần Mạt làm tiếng chuông cảnh tỉnh, nhưng Tần Mạt lại kéo cuộc nói chuyện của họ sang một đường ray hoàn toàn khác, thật giống như… Tần Vĩ Hoa không biết hình dung cảm giác quái dị này như thế nào, Tần Vân Chí lại hưng phấn nghĩ phía sau: “Như hài kịch, hài kịch! Chị hai, chị biến luân lý cuộc sống thành hài kịch, thiên phú, chẳng lẽ đây chính là thiên phú?" Trầm mặc một lúc sau, Tần Mạt dịu dàng nói: "Ông nội, bên ngoài có gió lạnh, ông muốn vào nhà sưởi ấm không?" Cụ ông cảm thấy mình như bị tuyên chiến, trong đầu ấm ức vang lên, lại hừ một tiếng nói: "Gió ngoài này có thể lạnh hơn bên trong sao?" Tần Vân Chí như thấy sao hỏa: "Gió lạnh trong phòng? Ông nội, ông đúng là một đầu rau cải!" "Là cháu không đúng." Tần Mạt cố nén cười nói: "Không thì, cháu bảo Phương Triệt đi tìm vài đồ đến sửa phòng, cũng xem như cho anh ấy một cơ hội rèn luyện, để anh ấy biểu đạt thành ý, ông nói có được không?” Cụ ông khẽ đẩy tay Tần Mạt ra, trầm giọng nói: "Nhà chúng ta chúng ta tự sửa, Mạt Mạt, không nên để người khác coi thường.” Ông xoay người đi vào trong nhà.

Tần Vân Chí lập tức nhanh nhẹn nhảy ra, làm bộ như vừa đi ra từ buồng trong, nhìn trái nhìn phải nói: “Ôi, chị hai, em có vài chuyện muốn nói với chị.” Cụ ông đi sát qua nó, ánh mắt cũng đảo trên người nó, ý vị hứng thú.

Tần Vân Chí nhe răng làm ngoáo ộp, rón ra rón rén đi đến bên cạnh Tần Mạt, cười hắc hắc nói: "Chị hai, có phải hai người đã sớm biết em trốn ở đó không?" "Đương nhiên biết," Tần Mạt rất đương nhiên nói, "Vừa rồi không phải em nói sao? Tự nhiên là chị biết." Tần Vân Chí cảm thấy bị đả kích, nó gãi gãi tóc, vừa nói với mình phải coi thường câu vừa rồi, vừa hỏi: “Ông nội làm gì mà nói phòng có gió lạnh? Nhà chúng ta còn chưa đến nỗi đó chứ?” "Ông nội là ám chỉ nghĩa bóng, bởi vì chị không phối hợp, trái tim ông là băng giá." Tần Mạt cười rung người.

"A, về phần kia?" Tần Vân Chí cúi đầu, "Sao chị lại nói muốn anh Phương Triệt sửa nhà giúp mình?” "Phép khích tướng mà," Tần Mạt nâng tay vuốt tóc Tần Vân Chí theo thói quen: “Tính ông em còn không rõ sao? Trước kia ông cảm thấy ba đã làm sai, ngay cả con trai ruột hiếu kính cũng không nhận, bây giờ chị nói muốn nhờ Phương Triệt sửa nhà giúp, sao ông có thể nhận được chứ? Chị vừa nói lời này, ông lập tức nói một câu không muốn để người ta coi thường, thật ra đã là chấp nhận quan hệ của bọn chị rồi, để chính chị phải nắm chắc.” Tần Vân Chí rầu rĩ tiếp tục bới tóc, rất xoắn xuýt nói: "Chị hai, chờ về sau em tìm được vợ, ông nội sẽ làm thế nào?" Tần Mạt: "..." Sau một lát, nàng nói: "Tiểu Chí, em không thấy vấn đề này em lo quá sớm sao?” Hội thẩm đoàn cứ như thế mà chết yểu, ngoài Tần Mạt và Tần lão gia tử, những người khác ở trước mặt Phương Triệt, ít nhiều đều có chút lúng túng, Tần Mạt thấy không khí không phải, đứng dậy liền hỏi: “Phương Triệt, không phải trong nhà anh có chuyện à?” Phương Triệt đáp lại một tiếng, đang muốn nói chuyện, chuông điện thoại di động lại vang lên đúng lúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play