Tần Vĩ Hoa vốn cho rằng gia đình Phương Triệt chỉ giàu có bình thường, đây cũng không sai.

acute;t nhất cháu ông ở cùng với hắn cũng không cần lo ăn trấu nuốt cải.

Nhưng Tần Mạt vừa nói đến thân phận của ông ngoại Phương Triệt lại lớn như thế, Tần Vĩ Hoa cũng có chút suy nghĩ.

Ông xa cách cháu gái này quá nhiều năm, gần đây khi gặp nàng lại ngoan ngoan như thế, đáy lòng cũng có ý áy náy và bảo vệ, như lũ định kỳ của Trường Giang và Hoàng Hà, sôi trào bất an.

Ông không ngần ngại làm kẻ ác nữa, nhưng ông rất sợ Tần Mạt lại phạm phải sai lầm như Tần Bái Lâm.

Hơn mười phút sau, ông nói rất nhiều lời, ý đơn giản là luận môn đăng hộ đối.

Tần Mạt im lặng nghe xong, chỉ nói một câu: "Ông nội, ông là muốn con tự coi thường mình sao?" "Ý gì?" Tần Vĩ Hoa trầm giọng hỏi lại.

"Con không thấy con không xứng với anh ấy." Tần Mạt cười nhạt, bình thản mà nói: "Ông nội, người nước ta bây giờ, phần lớn ba đời trở lên là nông dân, bây giờ đã không có thế gia, không có quý tộc.

Như anh ấy đã từng nói, anh ấy chỉ chọn con, con chỉ chọn anh ấy.

Nếu như nhất định phải liên quan đến trưởng bối của anh ấy, ko cần nói chuyện với ông, con và anh ấy cũng sẽ có mâu thuẫn.” Nói xong, nàng đứng dậy định đi, đi vài bước lại xoay người nói: "Ông nội, Phương Triệt rất tốt, đợi lát nữa khi anh ấy đến, ông đừng làm khó anh ấy.

Hôm nay là mùng hai tháng riêng, năm mới đại cát, cãi nhau là chuyện không có ý nghĩa gì." Tần Vĩ Hoa buồn bực tại chỗ này, không lên tiếng, vẻ mặt có chút cổ quái.

Người khác càng không nói với ông cụ, trong phòng chỉ còn tiếng bước chân xa dần của Tần Mạt.

Tần Vân Chí lặng lẽ quay đầu đi làm mặt quỷ, nói thầm trong lòng: "Quả nhiên là khí lớn, tính chị hai thật là cường đại.” Người Tần gia xem ra, Tần Mạt vô cùng tự tin, vừa rồi nàng đứng dậy rời đi, tư thái này tuy bình thản, nhưng càng bình thản càng thể hiện nàng là người trầm ổn, càng khiến người ta không tự giác liền muốn tin nàng "Hừ!" Tần Vĩ Hoa khẽ vỗ bàn, giận dữ nói: "Con bé đần độn này! Ta làm như vậy, còn không phải vì nó sao? Điều kiện của thằng nhóc kia nổi trội, nếu ta không làm khó nó, không bưng cái giá lên, nó lại tưởng là nhà chúng ta vội gả khuê nữ cho nó? Khuê nữ nhà ta, trong nhà nếu không coi trọng, thằng nhóc kia sẽ nhìn con bé thế nào?” Về sau không ai dám đáp lời, một lúc sau, Tần Vân Chí lớn gán, cũng có chút sợ hãi nhỏ giọng hỏi: "Ông nội, có phải là ông muốn gây trở ngại cho anh Phương Triệt không, cho anh ấy biết càng khó lấy thì càng phải trân quý?" "Chẳng lẽ không nên cho nó nếm vị khổ sao?" Tần Vĩ Hoa kéo dài giọng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thật là có điểm khủng bố.

Tần Vân Chí hỏi theo hứng, gan lại lớn, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu dọa người chạy mất thì làm thế nào?” "Nếu dễ bị dọa đã chạy như thế, còn muốn nó làm gì?” Tần Vĩ Hoa lộ ra nụ cười, hòa hòa khí khí nói: "Chiếu theo quy định cũ, ta sẽ cho nó ba gậy ra uy, bây giờ, bổng còn chưa ra, làm sao, các ngươi tính không đồng ý đấy chứ Những người khác không lên tiếng, Tần Vân Chí gãi gãi đầu nói: "Cháu cũng không rõ, ông nội." Nhưng nó vẫn nghĩ trong lòng: "Tính chị hai cường đại như vậy, tính anh Phương Triệt hình càng cường đại hơn, uy này có lẽ...

có lẽ..." Nó không biết rõ sau "có lẽ" là gì, vấn đề này Tần Vân Chí không nghĩ ra đáp án.

Nhưng thật ra Tần Mạt không ngang ngạnh đến thế, nàng cũng có điểm bất an, vừa rồi nàng tự tin là gắng gượng.

Nếu đối phương không phải Phương Triệt, mà là đổi lại thành bất cứ người nào khác, Tần Mạt sẽ không chột dạ.

Nàng tin tưởng Phương Triệt, nhưng tóm lại lai lịch của nàng cũng không đơn thuần, nếu nhất định phải dùng cách nói ‘xứng hay không’ này, nàng cho rằng, chắc là mình không xứng.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về vấn đề này, bọn họ đã sóm chọn nhau, Tần Mạt hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu mình nói ra vấn đề này, Phương Triệt sẽ lo lắng đến mức độ nào.

Nghĩ đến đây, nàng cười ha ha, đi nhanh ra ngoài cửa.

Từ từ, Tần Mạt đi ra chỗ thôn xóm.

Trên đường gặp phải hết người này đến người khác, liền chào hỏi nhau, cũng rất náo nhiệt.

Đi quá cửa thôn, nàng đi lên con đường nhỏ ngoài đồng.

Tuyết đọng trên đường sớm bị người đi chúc tết dẫm lên, trên mặt còn bị in nhiều dấu chân đen, nhưng lại tăng thêm vài phần sinh khí cho con đường.

Còn chưa đi được bao lâu, Tần Mạt đã thấy một bóng dáng đang đi đến chỗ mình từ xa xa, tuy không nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng nàng có thể chắc chắn đó là Phương Triệt.

Người này càng đi càng gần, đến khi có thể nhìn thấy nụ cười của hắn, Tần Mạt cười to nói: "Đi khắp vạn dặm đều không thấy, quét tuyết ngàn trưa đợi một người.” Phương Triệt đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, trên lông mày như kết sương hoa.

"Rất lạnh à?" Tần Mạt nói.

"Tàm tạm, em vừa nói gì?" Đường này rất hẹp, Phương Triệt chỉ đứng đối diện với nàng.

"Không thơ không ca, vế đối không tinh tế.” Tần Mạt mím môi cười, "Em đi ngang qua." Phương Triệt cũng cười ha hả, nói một câu: "Chỉ đợi núi xanh cùng gió xuân, chỗ ấy thế gian là đường về." "Anh cũng đi ngang qua." Tần Mạt nghiêng đầu cười, bước lên trước.

"Đi ngang qua có gì không tốt? Về sau chúng ta còn có thể tạo thành một quân đoàn ngang qua, chuyên môn đi ngang qua, mỗi ngày vui tươi hớn hở." Phương Triệt trêu chọc, bực tức ba mẹ tự nhiên tiêu tán hết, như bị cơn gió lạnh thổi lên tận chín tầng mây.

Đoạn đường này rất ngắn, chưa đi được bao lâu, bọn họ đã thấy cửa thôn.

Tần Mạt dặn dò hắn nói: "Phương Triệt, ông nội em có thể sẽ làm khó dễ anh, em cho anh tám chữ." Phương Triệt lại đắc ý cười nói: "Em là cô gái không tốt, bắt cá hai tay?" Tần Mạt quay đầu nhìn hắn một cái, khi mắt chuyển qua, khóe mắt tự nhiên cong lên.

Nàng cười tít mắt hỏi: "Anh còn muốn nghe không?" Phương Triệt nghiêm mặt, gật đầu nói: "Đương nhiên muốn nghe rồi." "Thật ra rất đơn giản.” Tần Mạt cong miệng lên, "Nhưng bây giờ em không nói cho anh." "Trừ phi cái gì?" Phương Triệt hỏi.

"Sao anh biết em muốn nói trừ phi?" "Nếu sau câu này không có từ trừ phi, em còn nhắc đến làm gì?" Tần Mạt: "..." Sau một lát, nàng bỏ qua lời đối thoại trước mắt, lại nói: “Đài cao vững chắc, bát phong bất động, chỉ nói ra tám chữ này, ông nội em sẽ không làm gì được.” Ý ngầm của câu này chính là: “Dù ông ấy có nói gì, cũng coi như gió xuân thổi vào mặt là được, dù sao con át chủ bài cũng đã vào tay anh, anh nắm lấy mấu chốt, những thứ khác thì coi thường hết đi.” Phương Triệt nghe, trong lòng có chút cảm giác ngọt ngào.

Hai mươi tuổi không lớn không nhỏ, nhưng khi được ăn mật vẫn vui mừng vô cùng.

Lần này người nã pháo nghênh đón Phương Triệt là Tần Vân Chí, chiếu theo quy định nên là Tần Bái Tường ra tay, nhưng họ lại theo nguyên tắc của Tần lão gia tử “Không thể quá thân mật, không thể quá khiêm tốn", rốt cục vẫn giảm bớt chút lễ tiết.

Nhưng đó là định cũ của Tần gia thôn, Phương Triệt và Tần Mạt thật ra đều không hiểu, cho nên ải đầu của Tần lão gia tử hoàn toàn cho người mù xem, hoàn toàn không có không có tác dụng.

Phương Triệt còn đi ra phía trước, đánh một quyền với Tần Vân Chí, khen ngợi nó: "Lực rèn luyện không tệ, có tiến bộ." "Tất nhiên!" Tần Vân Chí nghe câu khen này của hắn, lập tức liền vui mừng, "Mỗi ngày em đều tập tạ năm chục cân, em còn hít đất một trăm cái, còn chạy vài cây số, luyện đến như thế, em có thể không tiến bộ sao?" Phương Triệt như gió nhẹ mây xanh đả kích nó: "Rèn luyện quá ít, còn phải gấp nhiều lần mới được." Tần Vân Chí há hốc miệng, kháng nghị nói: "Cũng không phải em làm bằng sắt, mỗi ngày em còn phải học bài?" mắt nó đảo nhanh như chớp, ngay sau đó liền cười hắc hắc nói: "Anh Phương Triệt, anh muốn xuất tư thế trưởng bối dạy em cũng được, tiền lì xì năm mới của anh đâu? Năm mới không đưa tiền lì xì, anh cũng thấy áy náy đúng không?” Phương Triệt ảo não bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Anh đi xe lại, hình như quên mất..." Tần Vân Chí xịu mặt xuống, lại thấy Phương Triệt lấy một bao lì xì từ trong túi ra.

"Chỉ hình như là quên mất, thật ra là không quên mất." Hắn bỏ bao lì xì vào trong tay Tần Vân Chí, còn vỗ vỗ đầu nó nói: "Tiểu Tần đồng học, năm mới đại cát, thu tiền lì xì, đại hồng đại tử, học hành tiến bộ." Tần Vân Chí khẽờ mặt ra, ngay sau đó lại có chút không biết làm sao.

Nó cầm tiền lì xì không biết nên thu hay không nên thu, tầm mắt rơi xuống người Tần Mạt, liền thấy nàng cười gật đầu.

"Được rồi, cám ơn anh Phương Triệt." Nói xong, nó ngượng ngùng nhận lấy tiền lì xì, trong lòng lại kêu khổ không ngừng: "Xong rồi, sớm biết thì không nên nói giỡn muốn tiền lì xì, nhận tiền lì xì này, còn ra đòn phủ đầu cái gì nữa! Sắc mặt ông nội dọa người như thế, ông mà biết việc này, có phải mình sẽ rất thảm không?” Nó lặng lẽ cúi đầu, muốn dùng ánh mắt dò xét góc bên trái, nhưng của lại che lấp, nên nó chẳng thể nhìn thấy gì.

Trước khi Tần Vân Chí ra nghênh đón, cụ ông nói thế này với nó: "Chúng ta chờ trong phòng, để cậu ta đi từ nhà chính đến đây, tạo áp lực cho cậu ta trong đầu.

Tiểu Chí, cửa ải đầu tiên cháu phải làm cho ngon lành, không được để cho nó có sắc mặt tốt.” Tần Vân Chí cảm thấy mình rất đáng thương, bây giờ mình còn có áp lực lớn hơn Phương Triệt.

Tần Mạt đến cạnh Phương Triệt từ phía sau, ra hiệu cho Tần Vân Chí mở cửa.

Tần Vân Chí đang định làm lại lờ mờ vang lên lời tiếp theo của Tần Vĩ Hoa: "Cháu không được mở cửa cho họ.

Chúng ta đều ngồi trong này, chờ nó tiến vào A Tường sẽ hô lên, mọi người sẽ chăm chú xem tivi, coi như không thấy nó." "Tiểu Chí?" Tần Mạt cười nhạo nhìn chằm chằm Tần Vân Chí, giục nóTần Vân Chí cắn răng một cái: "Không lo nữa! Một mặt là ông nội một mặt là chị hai, mình cũng không tính là làm phản khi lâm trận.

Dù sao ở quê ngoài đốt pháo hoa, cũng chẳng có gì tốt, nếu đắc tội với anh Phương Triệt, về sau lấy ai giảng bài cho mình?” Nó nở nụ cười, đi ra mở cửa, cả thân thể lại chuyển người, trốn sau Tần Mạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play