Sắc trời sáng ngời, phòng ngủ nhỏ của Tần Mạt có chút oi bức.

Nàng cố ý mua sáo trúc và ghế trúc, thay cho bàn nhỏ trong phòng sách.

Cái quạt nhỏ thổi gió vi vu, Tần Mạt mở trò chơi ra, thích thú nhìn vào mấy trận bang chiến.

Người lăn lộn trên kênh thế giới, đi đi lại lại, tin tức nhảy ra làm Tần Mạt hoa mắt.

Một người nói nhiều: "Trạng Nguyên đến trễ là tên rác rưởi, chỉ trách ngươi nhiều chuyện, ngươi dám mở bang chiến, hôm nay các gia gia sẽ đánh tên quỷ nhà ngươi thành Quỷ Kiến Sầu!" Thần ơi cứu cứu con đi: "Trạng Nguyên ca ca, ngươi không thể giải bỏ oán thù này sao! Cho dù hắn là nhân yêu đi, nhưng, vì thế giới thanh tĩnh..." Công chúa đàn đứt dây: "Bọn người ‘Quỷ đa đa’ nghe đây, các ngươi chưa đá Trạng Nguyên đến muộn ra khỏi bang ngày nào, Điêu Linh các chúng ta sẽ chống các ngươi đến ngày đó!” Trạng Nguyên đến trễ: "Ta như nghe thấy tiếng chó sủa." Thao tác của Tần Mạt vẫn là tay mơ, nàng bị giết nhiều lần trong bang chiến, nên ràng đã không lên chiến trường nữa, chỉ ở lại trong thành Đại Lý, sau đó tán gẫu với Trạng Nguyên đến trễ: “Các ngươi giết tới giết lui, là vì cái gì?" Trạng Nguyên đến trễ: "Lại nói đùa, đúng điên." Trạng Nguyên đến muộn: "Nhân vật ở đây có thể phục sinh vô hạn, cho nên sinh tử có thể thành trò đùa, nếu là ở trong hiện thực, ai còn dám âm mưu ân cừu nhưTrạng Nguyên đến trễ: "..." Trạng Nguyên đến trễ: "Lề mề này, ta có não bạch kim ở đây, ngươi có muốn ăn chút gì không?" Tần Mạt ngồi trước máy tính nghẹn cười, đang muốn đáp lời hắn, trên QQ lại bỗng truyền đến tin của biên tập viên tờ 《 Quanh quẩn 》Chi Viễn.

Nàng vội vàng vội vàng đáp lại Trạng Nguyên đến trễ: "Ta có việc bận." Sau đó mở tin của Chi Viễn.

Chi Viễn: "Sa quốc có đó không? Tôi có một tin tốt muốn nói cho em." Biện Hà Sa: "Tôi đây, xin mời nói." Chi Viễn: "Qua quyết định của ban quản lý, sẽ dốc hết lực để tạo ra hình tượng tác giả mỹ thiếu nữ trí thức Biện Hà Sa, sáng tạo nên một thần thoại về Biện Hà Sa.

Sa quốc, chúc mừng em.” Tần Mạt sửng sốt trong chốc lát, phát hiện mình không thể hiểu nổi suy nghĩ của Chi Viễn.

Biện Hà Sa: "Thật xin lỗi, hình tượng của tôi không hợp với mỹ thiếu nữ." Chi Viễn cũng sửng sốt, bên kia lặng im mấy chục giây, truyền mấy mặt cười lớn liên tiếp đến.

Chi Viễn: "Ha ha, Sa quốc, đầu năm nay tuổi trẻ chính là tiền tài, cô bé chỉ cần hóa trang, sao không thể biến thành mỹ nữ?" Tần Mạt có điểm hiểu ý đối phương, đại khái bọn họ muốn dùng tuổi đời viết văn của nàng, tuyên truyền thành tác gi thần tượng.

Biện Hà Sa: "Chi Viễn, chỉ viết tiểu thuyết, không có hình tượng cá nhân, không được sao?" Tần Mạt cau mày, trong lòng cũng không mong đợi việc làm này.

Nếu như nàng lại dựa vào sự tuyên truyền để hấp dẫn độc giả, tiểu thuyết kia, không viết cũng thế.

Chi Viễn: "Sa quốc, thấy câu này, tôi mới biết, quả nhiên em vẫn chỉ là mười sáu tuổi." Biện Hà Sa: "Độc giả muốn trao đổi, chính là lời văn và chuyện xưa của ta, không phải về bản thân con người tôi." Chi Viễn: "Em không thể không nhận thức hiệu quả và lợi ích từ việc này chứ? Làm ngôi sao sẽ thế nào, chắc cũng không cần tôi nhiều lời.

Sa quốc, danh lợi song thu, em sẽ từ chối sao?" Tần Mạt nhẹ gõ bàn phím, thấy bốn chữ "Danh lợi song thu" này, trong lòng đã có vài phần giễu cợt.

Biện Hà Sa: "Vô cùng đa tạ, cho hỏi trong lúc này, tôi cần làm gì?" Chi Viễn: "Chụp ảnh gửi tôi, có thể chụp nghệ thuật cổ điển.

Lại viết về vài điều lý thú trong cuộc sống, nhào nặn ra một hình tượng mỹ thiếu nữ thần kỳ, còn lại, chúng ta sẽ sắp xếp.” Biện Hà Sa: "Tôi là người viết văn, không phải kẻ diễn trò." Bên kia trầm mặc thật lâu, mãi vẫn chưa hồi phục.

Tần Mạt lại vào trò chơi, phát hiện Trạng Nguyên đến trễ gửi liên tiếp mấy tin tứTrạng Nguyên đến trễ: "Đến muộn muội muội, đừng đi vội nhé, không phải tức giận chứ?" Trạng Nguyên đến trễ: "Không thể nào! Vậy mà đã tức giận? Chỉ đùa một chút thôi mà.

Được rồi, cùng lắm ta cho ngươi một bao não bạch kim..." Trạng Nguyên đến trễ: "Không muốn não bạch kim? Vậy hoàng kim thì thế nào?" Tần Mạt ngẩn ngơ nhìn mấy cái tin này, ngón tay từ từ hồi phục lại gõ chữ: "Ta..." Trạng Nguyên đến trễ: "Buzz!" Trạng Nguyên Đến muộn: "Ta có chuyện không thể nói với ngươi." Trạng Nguyên đến trễ: "Ngươi nói đi, ta sẽ chỉ để trong lòng thôi." Trạng Nguyên Đến muộn: "Nhiệm vụ cấp 20 đến Vạn Cừu cốc cứu Đoàn Dự, đến bây giờ ta còn chưa làm xong." Trạng Nguyên đến trễ: "...

Ngươi có phải là tiểu bạch không thế?" Trạng Nguyên Đến muộn: "Ngươi có cùng ta đi làm không?" Trạng Nguyên đến trễ: "..." Qua rất lâu, Tần Mạt rốt cục cũng đánh xong nhóm quái nhân ở Vạn Cừu cốc, trên QQ lại gửi đến tin của Chi Viễn: "Sa quốc, tuổi tác của em quả là một trở ngại lớn, em vẫn có thể thực hiện ước mơ làm nhà văn, cũng không có xung đột gì mà." Tần Mạt lắc đầu bật cười, có lẽ nàng vốn đã không theo kịp tiết tấu thời đại này, cho nên bọn họ mới n chuyện tệ hại như thế.

Biện Hà Sa: "Đây không phải vấn đề ước mơ, nà là nguyên tắc.

Các anh có thể cho tôi thành hai mươi sáu tuổi, dù là hai sáu hay mười sáu tuổi, tôi vẫn là Biện Hà Sa." Chi Viễn: "﹥_﹤ có thể nói ra câu này, đương nhiên sẽ chỉ mười sáu tuổi.

Chờ đến khi em hai mươi sáu tuổi, em sẽ không nói như thế.

Sa quốc, đừng để chúng tôi thất vọng." Tần Mạt mím đôi môi, bút danh Hoài Hư dù chưa thể để lại sử sách như Tô Tử Chiêm[92] hay Hoàng Đình Kiên[93], nhưng Tần Quý Huyên nàng sẽ tuyệt đối không vì thanh danh này mà lấy lòng người khác.

Nếu nàng đến nguyên tắc này cũng không tuân thủ được, ngày khác khi gặp lại ở hoàng tuyền, nàng nào có mặt mũi mà đi gặp nhóm bạn già uống rượu đạp ca.

Nhưng với Tần Mạt mà nói, 《 Quanh quẩn 》 cũng có thể coi là có ân, quan hệ của nàng và Chi Viễn luôn không tệ, nàng không nhất thiết phải biến mọi chuyện thành quá bế tắc.

Biện Hà Sa: "Thật xin lỗi, Chi Viễn.

Bằng khuôn mặt của tôi, dù hoá trang thế nào cũng không thể biến thành mỹ thiếu nữ.

Viết văn thì có thể, nhưng không cần công bố ảnh chụp này được không?" Chi Viễn: "Em suy nghĩ trước đi, giờ này ngày mai, chúng ta liên hệ sau." Biện Hà Sa: "Cám " Tắt QQ xong, trò chơi lại truyền tới tin của Trạng Nguyên đến trễ: "Lề mề này, tuần sau là tiết thất tịch rồi, ngươi chuẩn bị thế nào?" Trạng Nguyên đến muộn: "Bình thường.

Log out." Tần Mạt mở website ra, muốn tìm quà cho Phương Triệt, lại không biết nên chọn thế nào mới tốt.

Sinh nhật Phương Triệt vào đúng dịp này, đúng vào tiết thất tịch, quà không thể không tặng.

Cứ như vậy mà qua hai ngày, Tần Mạt còn chưa nghĩ ra tặng quà gì, đồ của Phương Triệt lại gửi đến.

Tần Mạt mở ra xem, lần này trong gói đồ đó là một con chuột túi gỗ nhỏ.

Chỉ lớn bằng lòng bàn tay, hai móng khẽ lui vào bên người, thần thái rất sống động.

Trên thẻ đồ vẫn chỉ có một câu nói: “Trời lạnh, chuột túi khắc tay.” Tần Mạt nhắm hai mắt lại, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng thiếu niên nhảy xuống từ cây hồng cao cao.

Đuôi lông mày hắn nhếch lên, nụ cười đắc ý.

Dù người hắn ở phương xa, nhưng hắn lại như chưa từng rời đi.

Tần Mạt hơi nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play