Kỳ nghỉ hè đến rất nhanh, ngoài kết quả thi đậu đại học, Phương Triệt còn nẫng luôn vòng nguyệt quế của thủ khoa thành phố xuống, lại thành một phen truyền kỳ.
Nhưng truyền kỳ cũng là truyền kỳ thần bí, không thể tiếp cận.
Phương Triệt vội vàng đi, thậm chí còn không làm tiệc tạ ơn thầy, đã rời trường Thị Tam, rời Thiệu Thành.
Để lại vô số câu chuyện, và người đến sau phán đoán.
Khi Tần Mạt được nghỉ lễ liền ở nhà, khi biết kết quả thi đại học nàng đã gọi điện cho Phương Triệt chúc mừng, liền nghe hắn trầm giọng nói: "Mạt Mạt, anh phải đi." "Đi?" Lúc đó tâm tình Tần Mạt hoàn toàn không nghĩ cái gọi là ‘đi’ của Phương Triệt, có thể là rất xa.
"Anh phải đi Úc, chiều nay lên máy bay." Giọng Phương Triệt qua ống nghe, như đang cúi đầu, phảng phất vang bên tai Tần Mạt.
"Xuất ngoại? Không tệ nha." Tần Mạt nghiêng người dựa vào ghế sô pha, trong lòng có vài phần mê mẩn.
Giao thông của Bắc Tống đương nhiên không thể so sánh với hiện tại, mà có thể bước qua non sông Hoa Hạ, đi ra ngoài nhìn xem thế giới rộng lớn, có thể mở rộng trí tuệ được chăng? Giọng Phương Triệt càng thấp: "Mạt Mạt, anh muốn đi Cambridge học cử nhân, học kỳ sau khai giảng sẽ từ châu Úc bay đến Anh quốc.
Có lẽ...
còn có thể học đến thạc sĩ thậm chí là tiến sĩ ở Cambridge, không biết đến năm nào...
mới về nước." Tay Tần Mạt cầm lấy ống nghe bỗng căng thẳng, trong chốc lát có cảm giác khó chịu, phảng phất là không giữ được thời gian, ngăn cách quá khứ và tương lai, ngay cả khe hở cũng không lộ mở.
"Tôi tiễn anh đi." Nàng khẽ thở dài một cái, trong lời nói trấn định.
"Em..." Lời nói Phương Triệt chớp đến bờ môi, lại vẫn thu hồi ba chữ "không giữ anh" trở về, đổi thành "không cần tiễn" "Mạt Mạt, em hãy bảo trọng.
Nhớ là em còn nợ anh một ân tình, ngày khác gặp lại, nhớ phải trả cả vốn lẫn lời cho anh." Điện thoại bị ngắt, Tần Mạt nhìn ống nghe ngu ngơ nửa buổi.
Thời gian ở trước mặt con người, mãi mãi là kẻ thắng cuộc.
Nàng đi về phòng, trải rộng giấy Tuyên Thành ra viết chữ, nét mực đậm nhạt, đầu bút lông như đao.
"Sử xanh cuối cùng vẫn mơ hồ, cần chi tóc bạc hay tóc xanh!" ***** Cửa hàng nhỏ của Tần gia buôn bán khá khẩm lên, tên gọi "Chỉ vàng", không chi là quần áo thêu chỉ vàng, còn có hàm ý ẩn bên trong.
Chiến tranh lạnh giữa Tần ba Tần mẹ đã từ từ hóa giải, hai vợ chồng lại hòa hợp như ban đầu, gương mặt nụ cười ngày càng rực rỡ, tinh thần sức mạnh đến mười phần.
Tần Vân Chí lại chủ động muốn luyện chữ bút lông với Tần Mạt, bình thường thời gian ra ngoài chơi cũng ít đi, trong lúc nghỉ hè ngoài việc thỉnh thoảng chơi máy tính của Tần Mạt, nó chỉ đọc sách nghiêm túc.
Tần Vân Đình chưa về nhà, nàng còn đang làm thực tập sinh ở một công ty luật, tuy chỉ làm việc vặt bưng trà rót nước, nhưng khó có được cơ hội, nàng vẫn quyết định ở đó học tập.
"Chị hai, em giúp chị đun nước nóng, chị còn không đi tắm đi?" Tần Vân Chí thường xuyên có hành động ân cần nhỏ này.
Thế là mới rời máy tính đến phòng tắm, cậu em út liền thừa cơ đạt được quyền khống chế máy tính, hơn nữa nhất định chờ đến khi Tần Mạt ra khỏi phòng tắm, thường xuyên vừa đấm vừa xoa nó mới chịu trả lại.
Tần Mạt đương nhiên hiểu rõ tâm tư của tên nhóc này, nhưng nàng liên tiếp mắc lừa, khiến Tần Vân Chí chưa hề thất thủ, mỗi lần đều đắc ý đến vểnh đuôi lên trời.
Nhìn em trai vui vẻ, Tần Mạt nguyện ý giả ngốc, để Tần Vân Chí chơi những trò xiếc nhỏ tầm phào thiếu muối này.
Ví như Tần Vân Chí nói: "Chị hai, chị xem có phải bồn rửa bát nhà chúng ta bị làm sao không? Nó tự nhiên rỉ nước..." Tần Mạt: "Em dùng vải bố nhét vào xem?" Tần Vân Chí: "Chị hai, chị cao minh hơn em, hay là chị đến đây đi, em trai ngu dốt, ở một bên học kinh nghiệm." Tần Mạt cũng làm ra vẻ mặt dáng vẻ đắc ý, vui vẻ đến bồn rửa bát, sau đó khiến cho một thân là nước, lại bị Tần Vân Chí lén lút vọc máy vi tính cười nhạo.
Tần Vân Chí: "Chị hai, trường hợp nào một cộng một không bằng hai?" Mặt Tần Mạt tối sầm: "Trường hợp tính sai." Tần Vân Chí: "Chị hai, nếu không cho em chơi máy tính với, chỉ mười phút, xin nhờ..." Tần Mạt trừng mắt: "Không được!" Nàng không trực tiếp nhận lời Tần Vân Chí bất cứ chuyện gì, luôn muốn tên nhóc này làm ra đủ chuyện buồn cười xong, mới giả vờ như thua trận, đạt tâm nguyện của Tần Vân Chí.
Trò "Thiên Long bát bộ" này Tần Mạt chơi từ khi nghỉ đông đến nghỉ hè, Trạng Nguyên đến muộn cuối cùng cũng từ tay mơ siêu cấp đến tay mơ bình thường.
Cuộc thi Trạng Nguyên cũng hoàn toàn nằm trong tầm tay của Tần Mạt, vì thế nàng đạt được không ít phần thưởng, thế nên hầu bao dần đầy, trở thành ông chủ nhỏ trong trò chơi.
Trạng Nguyên đến muộn đi theo Trạng Nguyên đến trễ vào một phường hội tên là “Quỷ đa đa”, làm quen với thuộc tính bạn bè của trò chơi.
Phần lớn thời gian Tần Mạt đều im lặng, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với họ, xem như là theo kịp thời đại, thế nhưng cũng có nhiều từ trên mạng khiến Tần công tử kinh hãi.
Có một lần khi các nguyên lão náo nhiệt trên kênh thế giới vì chuyện một nhân yêu, mà mấy phe phái đấu đá túi bụi, các lời thô lỗ bay qua bay lại, làm ô nhiễm mắt Tần Mạt.
Cuối cùng nàng gửi ra mấy ký hiệu mặt máu chảy đầm đìa, phát ra một câu trên kênh thế giới: “"Chó cắn người thì không sủa, sét đánh chó thì không lóe sáng, nhân yêu đứng bên trái, yêu nhân đứng bên phải, bất nam bất nữ làm kiểm duyệt, xem coi thực hư ra sao!" Kênh thế giới bỗng tạm dừng vài giây, ngay sau đó lạp tức bộc phát một trận nhiệt triều mãnh liệt.
Ủng hộ Trạng Nguyên đến muộn có, chửi ầm lên cũng có, Tần Mạt xem nhẹ, click mở mật ngữ của Trạng Nguyên đến trễ: "Để tiểu bạch vào trong bầy sói, là ta sai." Tần Mạt: "…" Ngoài cửa sổ dông tố lại nổi lên, sau cơn mưa bầu trời như tẩy rửa, nhưng lại không có cầu vồng.
Tần Mạt biết rõ, dù nàng có dung nhập vào thời đại này đến trình độ nào, nàng cũng sẽ không quên ngàn năm trước đọ tửu kiếm, cùng Vịnh Sương đánh đàn.
Xế chiều khi mửa rửa sạch trời, Tần Mạt nhận được hàng chuyển nhanh từ Úc.
Nàng kinh ngạc mở gói đồ ra, lại chỉ thấy bên trong là một cái bình thủy tinh nhỏ cao gần một tấc.
Cái chai trong suốt, bên trong là nửa bình nước, cùng với các hạt đá và cát nhỏ.
Trên thẻ Phương Triệt chỉ viết một câu: “Tuyết và đất trên núi Arco.” Tần Mạt nhìn bình thủy tinh nhỏ lạnh buốt trong tay phải, cổ tay nàng khẽ nhúc nhích, năm đầu ngón tay trái lại ấm áp.
Nam bán cầu là mùa đông, mà Bắc bán cầu lại là chính giữa hè.
Tuyết này, vượt qua hai đầu địa cầu, từ núi Acro ở châu Úc mà đến, rơi xuống trên tay Tần Mạt, cuối cùng vẫn tan ra.
Nhưng mà tuyết hóa thành nước, rốt cuộc vẫn là từ tuyết mà đến.
Một đoạn tuyết nước này dù thay đổi thế nào, bùn đất dưới thân nó trước giờ cũng chưa từng thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT