Mộ Dung Lệ thực sự ngủ lại Doanh Nguyệt quán nguyên một ngày một đêm, ai cũng không để ý tới. Sáng ngày hôm sau, Hàn Tục an bài cho tất cả thương binh thương tốt, muốn xin chỉ thị xử lý tù binh như thế nào, đợi một canh giờ ở Doanh Nguyệt quán cũng không gặp được hắn.
Lúc Nhiễm Vân Chu tới, chỉ thấy hắn vẫn đang đứng ở bên ngoài. Hàn Tục hỏi: “ Ngài ấy vẫn ngủ như vậy sao? Dù sao cũng phải ăn chút gì chứ?”
Nhiễm Vân Chu nhìn hắn một cái, nói: “Ngài ấy hình như có chút gì đó là lạ, ngươi tự cầu phúc cho mình đi.”
Thực ra Hàn Tục cũng không để ý, đã nhiều năm như vậy, có khi nào Mộ Dung Lệ thoải mái đâu!
Lại qua nửa canh giờ, Mộ Dung Lệ rốt cục cũng rời giường. Vân Nương tự mình tới chăm sóc, mới thấy bên sườn hắn có một vết thương. Cũng may có giáp nặng bảo vệ, thương thế cũng không nghiêm trọng lắm. Vân Nương vội nói: “Để ta gọi người bôi thuốc cho Vương Gia.”
Mộ Dung Lệ tùy tiện lấy rượu rửa qua một chút, liền mặc kệ, mặc xong quần áo trực tiếp đi ra ngoài. Hàn Tục vội vàng nghênh đón, “Vương Gia, quân ta bắt được bốn trăm binh sĩ Tây Tĩnh, nên xử lý thế nào ạ?”
Mộ Dung Lệ hỏi: “Cái gì cũng để ta phải dạy ngươi, ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”
Hàn Tục ngẩn ra ⸺ Cái này…. Ngài không nói, thần cũng không dám tự mình chủ trương!
Mộ Dung Lệ hừ lạnh, “Giết hết!”
Hàn Tục vội vàng gật đầu, “Dạ.”
Bình Độ Quan phát chiến báo đến Đại Kế Thành, Mộ Dung Bác biết hắn đại thắng thì vô cùng vui mừng, lại gửi tới một bức thư động viên khích lệ. Mộ Dung Lệ vốn không mở ra xem, hắn phải chạy về Đại Kế Thành. Hôm nay Tây Tĩnh đại bại, phỏng chừng trong một thời gian ngắn sẽ không dám dụng binh với Đại Yến. Vừa vặn tập trung được lực lượng đối phó với Thái Tử.
Vân Nương của Doanh Nguyệt quán bưng điểm tâm lên. Hàn Tục và Nhiễm Vân Chu cũng không muốn cùng Mộ Dung Lệ ăn cơm. Nhưng lúc này không có cách nào khác, chỉ đành phải ngồi xuống. Mộ Dung Lệ ăn qua loa một chút, lập tức đứng dậy. Hàn Tục và Nhiễm Vân Chu cũng buộc lòng lập tức đứng lên, hắn nói: “Chuẩn bị ngựa, để cho các huynh đệ Thần Cơ, Thần Võ đi theo ta.”
Cùng ra khỏi Doanh Nguyệt quán, bọn họ quay về doanh trại điểm binh, chuẩn bị xuất phát. Trên mặt Nhiễm Vân Chu mang theo hoài nghi ⸺ cứ như vậy…. trực tiếp rời đi sao?? Không tới thăm phu nhân một chút sao?
Nhưng hắn cũng không dám hỏi. Tính tình của Vị Gia kia, vẫn không nên tự rước họa vào thân thì hơn.
Lúc Mộ Dung Lệ rời đi mang theo Hàn Tục, để Nghiêm Thanh lại trấn thủ Bình Độ Quan. Tính tình Nghiêm Thanh thiên về thận trọng, giỏi thủ thành. Chu Trác thì giống như một chiếc mâu nhọn, thiên về chủ động tấn công. Hàn Tục can đảm cẩn trọng, biết tiến biết lui. Bây giờ biên giới Tây Tĩnh đã hơi ổn định, để Nghiêm Thanh ở lại trấn thủ thích hợp hơn.
Đội quân một đường tiến về thành Đại Kế, Hương Hương nghe được tin tức, hỏi Nhiễm Vân Chu: “Vương Gia với mọi người không sao chứ?”
Nhiễm Vân chu cũng không tiện nói với nàng điều gì, chỉ nói: “Vương Gia rất tốt, phu nhân cứ yên tâm.”
Đến đầu tháng chín, trước đêm đại chiến, Lúc Mộ Dung Bác chuyển quân hàm, cũng gửi cho Tô Tinh một bức thư nhà. Không biết trên đó viết gì, Tô Tinh cầm bức thư mà vừa khóc vừa cười. Sau đó nàng nhấc bút, viết lưu loát hơn mười mấy trang thư, giao cho tín sứ mang về Đại Kế Thành.
Tín sứ trước khi đi thì hỏi Hương Hương: “Phu nhân có gì cần tiểu nhân mang đến cho Vương Gia không ạ?” Hắn là người thuộc đội quân của Mộ Dung Lệ, không có danh hiệu mà cũng không có phong hào.
Hương Hương đem mấy bộ y phục mình tự may cho Mộ Dung Lệ đưa hết cho hắn, tín sứ hỏi: “Vương Phi nương nương cũng viết một phong thư dày như vậy, phu nhân không viết gì cho Vương gia sao?”
Hương Hương mỉm cười lắc đầu, nói tiếng cảm ơn. Tín sứ đành phải đi.
Viết cái gì chứ, từ trước tới nay hắn vốn chẳng thèm đọc.
Đại Kế Thành, Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ kề vai thúc ngựa, phía sau là hơn mười mấy vạn tướng sĩ, trước mặt là kinh đô Đại Yến. Trên tường Thành, Thái úy Chu Ức cả giận nói:
“Mộ Dung Bác! Ngươi là trưởng tử của Yến Vương. Yến Vương chẳng qua chỉ lâm trọng bệnh, ngươi lại tính đến chuyện mưu phản sao?”
Chẳng đấu võ mồm, Mộ Dung Lệ không thông thạo. Theo ý của hắn, ra lệnh một tiếng trực tiếp tấn công thành. Dài dòng với ngươi làm chi, mặt mũi ngươi lớn nhỉ!
Mộ Dung Bác thúc ngựa tiến lên mấy bước, nhìn lên cổng thành, “Chu Thái úy, xin hãy nói một câu thật lòng, phụ vương của ta rốt cuộc như thế nào rồi?”
Chu Ức trầm mặc, nói: “Bệ hạ bệnh nặng, tạm thời không đủ sức để xử lý chính sự.”
Mộ Dung Bác nói: “Phụ Vương bệnh nặng, mấy lần ta vào trong cung thăm hỏi, đều bị người của Thái tử cản trở. Đến tột cùng là chứng bệnh gì, ngay cả trưởng tử cũng không có quyền thăm hỏi sao? Thái tử giám quốc xử lý chính sự, ta cũng không phản đối. Thế nhưng lại phái người bao vây phủ ta, không cho ta tự ý ra vào, đây là đạo lý gì vậy? Xung quanh vương phủ của Ngũ đệ ta lại đầy tai mắt của Thái tử, lại là đạo lý nào nữa đây?”
Chu Úc không nói lời nào, Mộ Dung Bác lại nói: “Thế gian này có tam cương ngũ thường, nói thẳng ra thì cũng chỉ là phụ tử, quân thần. Nhưng mà hôm nay quân không ra quân, thần dựa vào cái gì mà phải làm thần?”
Chu Ức rốt cuộc cũng thở dài: “Yến Vương đột phát trọng bệnh. Thái tử cẩn thận một chút cũng là chuyện không chê trách được. Chẳng phải bây giờ hai vị vương gia vẫn bình yên vô sự đó sao?”
Mộ Dung Bác nói: “Người cần phải tự cứu mới không bị mất mạng.”
Chu Ức vuốt vuốt chòm râu, lại hỏi Mộ Dung Lệ: “Tốn Vương Gia, Bệ hạ đối với ngài xưa nay thương yêu hết mực. Bây giờ ngài lại theo Khang vương gia phản loạn, quay lưng với triều cương Đại Yến! Lẽ nào ngài không sợ muôn dân chửi rửa sao? Ngài không sợ một ngày nào đó sách sử lưu truyền, phải gánh tội loạn thần tặc tử, lưu tiếng xấu thiên cổ sao?!”
Mộ Dung Lệ trừng mắt, nói: “Bổn Vương còn sống trên đời, ai muốn mắng chửi ta liền rút lưỡi hắn, khâu miệng lại, khiến cho hắn không thể chửi, cũng không thể rủa được nữa. Nếu ta chết rồi, chê khen gì cũng thành vô ích. Người khác cười mắng, liên quan gì đến ta?”
“...” Chu Ức tức giận đến nỗi cả chòm râu đều run hết lên! Mẹ nó con lừa hoang! Con trâu hoang! Nói không thông được!
Mộ Dung Lệ giơ tay về phía sau, muốn hạ lệnh công thành, đột nhiên có người nhào tới. Mọi người định thần lại, chính là Thành Vương Mộ Dung Khiêm!
Mộ Dung Khiêm leo lên đầu tường thành, thở gấp đến mức muốn tắt thở, nhưng vẫn cao giọng nói: “Đại ca! Lão Ngũ! Phụ Vương đã tỉnh lại, lệnh hai người lập tức hồi cung kiến giá!”
Đội quân im lặng, Mộ Dung Bác lại có chút do dự. Lúc này ai dám vào cung?
Mộ Dung Lệ hừ lạnh: “Dựa vào đâu mà nói?”
Mộ Dung Khiêm rơi lệ: “Lão Ngũ! Phụ Vương bệnh nặng mới tỉnh, chẳng lẽ đệ muốn lão nhân gia mang thân thể bệnh tật, dưới tiết hè nắng bức trèo lên tường thành, đệ mới chịu tin sao?”
Mộ Dung Lệ cũng im lặng. Mộ Dung Bác trầm tư một lúc, quay đầu lại nói với Mộ Dung Lệ: “Để ta vào cung một chuyến.”
Mộ Dung Lệ nổi giận: “Huynh đây là muốn đưa dê vào miệng cọp đó!”
Mộ Dung Bác giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, “Lão Ngũ, nếu như trước giờ Dậu, ta còn chưa ra khỏi thành tập hợp cùng đệ, chứng tỏ rằng ta đã gặp bất trắc. Đệ hãy lập tức mang binh công thành, không cần phải vì ta mà suy nghĩ.”
Mộ Dung Lệ gầm lên: “Mộ Dung Bác! Huynh điên rồi?? Lúc này vào thành, ai biết bên trong có bao nhiêu quân mai phục đây? Lão tử phái bao nhiêu người cũng không che chở huynh được đâu!”
Mộ Dung Bác cúi đầu, hồi lâu nói: “Lão Ngũ, ta còn nhớ rõ năm đó, dáng vẻ phụ vương nắm tay ta dạy ta viết chữ, nhỡ rõ ông ấy ôm ta lên lưng ngựa, nói tôn tử của Mộ Dung Gia, đều là ngồi trên lưng ngựa bình định giang sơn. Ta còn nhớ rõ ông dạy ta bắn cung, bảo ta không được cầm lấy lông chim…” Mộ Dung Lệ ngơ ngẩn, Mộ Dung Bác nói: “Ta tuy là trưởng tử, nhưng lại do thiếp sinh ra. Từ nhỏ đến lớn, ta luôn biết ta là chướng ngại lớn nhất đối với Thái tử. Ta ra sức đọc sách, liều mình tập võ, kỳ thực ta vốn chỉ là một người bình thường, từ lâu những thứ kia đã vượt ra ngoài khả năng của ta. Nhưng ta cũng chỉ biết làm như vậy, bởi vì ta biết rõ sau lưng ta đang có sói truy đuổi.”
Hắn nhìn Mộ Dung Lệ mỉm cười: “Cuộc sống như thế thật sự rất khổ, thế nhưng ta có một phụ vương rất từ ái, có một mẫu phi luôn ân cần hỏi han, lại có một huynh đệ đối xử chân thành. Lão Ngũ, ta nhớ quãng thời gian trước kia. Nếu như phụ vương thực sự tỉnh dậy, cho dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng quyết quay về nhìn một chút.”
Mộ Dung Lệ đón lấy ánh mắt của hắn, đúng vậy, hắn cũng nhớ rõ sau khi hắn rơi xuống nước, phụ vương trông coi hắn mấy tối liền, không ngủ, không nghỉ. Hắn cũng nhớ rõ lần đầu tiên hắn cưỡi ngựa, nhị ca Mộ Dung Thận ở bên cạnh cười nghiêng ngả, nhưng lúc chạy ngựa qua chỗ hắn lại ghìm hàm thiếc và dây cương giúp.
Có thể thật sự có một quãng thời gian vĩnh viễn không bao giờ tách rời, cố nhân đều là thiếu niên, hòa thuận vui vẻ, gối đầu hàn huyên? Mộ Dung Bác giục ngựa vào thành, Mộ Dung Lệ đánh ngựa đuổi theo hai bước, rốt cuộc cũng phải dừng lại. Sau đó hắn cất giọng nói: “Nói cho Thái tử, nếu như Khang vương gia có điều gì bất trắc , hắn nhất định phải đền bù gấp trăm lần!”
Mộ Dung Bác rốt cuộc vẫn vào thành, Mộ Dung Lệ không phái một ai tới bảo vệ ⸺ bảo vệ không được. Nếu quả thật Thái tử giết chết hắn, hắn vào thành, bao nhiêu người cũng không bảo vệ được.
Mộ Dung Lệ và Hàn Tục, Chu Trác cùng với tướng sĩ ba quân cùng nhau chờ ở ngoài thành. Thời tiết hôm đó rất khắc nghiệt, hắn cũng lo lắng đây chỉ là mưu kế của Thái tử, lệnh cho quân đội lui về phía sau ba mươi dặm, tạm thời đóng quân nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi đội quân rút lui, đột nhiên cửa thành Tấn Dương mở ra, một đội tinh binh tuôn ra ngoài thành. Bất chấp tất cả, phát ra một loạt tiễn hướng về phía Mộ Dung Lệ!
Chu Trác và Hàn Tục nổi giận gầm lên một tiếng, liều mình xông lên ngăn cản mũi tên. Lúc này thuẫn binh mới phục hồi lại tinh thần, phóng lên cầm chắc khiên bảo vệ chủ soái.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe thấy tiếng gầm thét vang lên liên tục không dứt!
Mưu kế của Thái tử tính toán vô cùng tốt, hắn hy vọng người vào thành sẽ là Mộ Dung Lệ. Bình thường Yến Vương rất cưng chiều Mộ Dung Lệ, nghe nói phụ vương tỉnh lại, đương nhiên khả năng hắn vào thành sẽ lớn nhất. Bất kể như thế nào, chỉ cần Mộ Dung Lệ vào thành, nhất định phải phục kích bắn chết! Cho dù bị phụ vương trách phạt thì cũng phải làm như vậy.
Nếu như người vào thành là Mộ Dung Bác, trước tiên cũng phải giết chết Mộ Dung Lệ! Mặc dù Mộ Dung Bác rất đáng ghét, nhưng mà hắn cũng đủ tỉnh táo, có lý trí. Hắn chính là sợi dây thừng trói lấy Mộ Dung Lệ. Có người như vậy kiềm chế Mộ Dung Lệ, mới không sinh ra đại loạn.
Nếu như Mộ Dung Bác còn sống, mà Mộ Dung Lệ đã chết, lúc đó hắn cũng chỉ như một con sói không nanh vuốt mà thôi. Trong tay không nắm giữ binh quyền, chỉ bằng những văn thần hay qua lại thân thiết kia không đủ để gây sóng gió gì. Mà nếu kết quả là Mộ Dung Lệ sống, còn Mộ Dung Bác chết, toàn bộ Đại Yến này sẽ không còn ai có thể kiểm soát được kẻ điên ngang ngược vô lý này. Lúc đó sẽ thực sự thành cởi cương cho hổ!
Trong loạn tiễn, hai bên căn bản đều không thấy rõ mục tiêu trúng tên. Mộ Dung Lệ dưới sự che chở của chư tướng lui về phía sau! Hàn Tục xông thẳng lên che chắn trước mặt. Hắn có lỗi với Mộ Dung Lệ, tuyệt đối không thể để cho ngài ấy bị tổn thất gì dù chỉ một chút vào lúc này.
Loạn tiễn như mưa, chấn động khiến hai tay người tê dại. Các binh lính cũng đang lớn tiếng hô lên: “Bảo vệ Vương Gia! Bảo vệ Vương Gia!”
Mộ Dung Lệ tức giận, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Dừng rút lui, tấn công thành Tấn Dương cho lão tử!”
Hơn mười mấy vạn tướng sĩ nhất thời xoay người công thành!
Chu Ức đang đứng ở trên tường thành, thấy vậy cũng vô cùng kinh sợ, “Ai cho phép các ngươi ra khỏi thành?! Ai con mẹ nó cho phép các ngươi bắn tên! Khốn nạn! Khốn nạn!”
Lúc công thành, Hàn Tục xông lên trước nhất, không ai nhắc nhở Mộ Dung Bác vẫn còn đang ở bên trong. Kỳ thực mọi chuyện đều có chút tư tâm ⸺ Nếu như Mộ Dung Bác chết ở thành Tấn Dương, Mộ Dung Lệ có thể sẽ có cơ hội lên ngôi báu Yến Vương, khi đó…
Mộ Dung Lệ tách quân mà đi, một mình một thương, đâm chết tất cả những binh lính bắn tên. Hàn Tục vẫn luôn ở bên cạnh hắn, vừa giết địch, vừa che chắn cho hắn.
Đang tiến công đến phía dưới cổng thành, Mộ Dung Lệ chỉ nghe thấy một tiếng gió sắc nhọn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trái tường thành, có người đưa ra một cái cung cỡ lớn, sáu người cùng hợp lực bắn tên. Mũi tên của cây cung kia, lớn như một cây thương bình thường vậy. Nơi đó rõ ràng đã sớm có người nhắm ngay hắn, hắn vừa mới ngẩng lên, mũi tên to đã phóng tới!
Mộ Dung Lệ có thể tránh được nhưng hắn không tránh. Hàn Tục ở sau lưng hắn, lúc này đã không kịp nhắc nhở, một khi hắn tránh ra, người ở phía sau không hề có chút nào phòng bị, một thương này chắc chắn sẽ bắn chết Hàn Tục!
Trong nháy mắt ánh lửa bắn ra, hắn đưa ra một lựa chọn. Thời gian quá ngắn, hắn cũng chỉ kịp hơi nghiêng thân, tránh những chỗ hiểm, sau đó dùng hai tay đón lấy. Mũi tên to đi qua tay hắn, đột nhiên đâm vào cơ thể. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể trống rỗng, giống như bị đục một cái lỗ to vậy. Cả người bị dư lực quật xuống, hai tay đều là máu, căn bản không biết rõ bị thương như thế nào.
“Vương Gia!” Bên tai có tiếng người kêu lên sợ hãi, gầm thét. Cái gì Mộ Dung Lệ cũng đều không nghe rõ. Hàn Tục đỡ lấy hắn, người trên tường thành đã chuẩn bị tốt mũi tên thứ hai. Nhưng vật kia quá lớn, nhắm trúng không dễ, mọi người đều đã có phòng bị, dùng không còn hiệu quả như trước nữa.
Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy trong miệng đều là mùi máu tanh khiến cho người khác nôn mửa. Vừa định ho khan, liền cảm thấy như phổi cũng không hề tồn tại vậy. Hàn Tục xuống ngựa, muốn đỡ lấy hắn. Hắn đứng lên, một đao chém gãy mũi tên to ở bên ngoài cơ thể, nghiến răng: “Để ta vào trong thành, bắt sống Mộ Dung Thận!”
Mộ Dung Thận vẫn luôn nấp ở phía sau tường thành, chỉ thấy ở dưới thành, một người toàn thân đẫm máu nhưng chẳng những không lùi mà lại còn giống như chiến thần kim cang lực sĩ. Toàn thân đều tràn đầy chiến ý lạnh thấu xương!
Đánh hổ không chết, mới là chuyện đáng sợ nhất!
Một đội quân nửa canh giờ sau đã dọn dẹp xong cửa thành Tấn Dương. Đại quân như thủy triều, dũng mãnh tiến vào thành Tấn Dương. Mộ Dung Lệ vào thành, “Vương Gia! Ngài đi cầm máu trước đã!”
Mộ Dung Lệ hất hắn ra, cười lạnh, “Cầm máu cái gì? Ta chết rồi không phải càng hợp ý của ngươi hay sao?”
Hàn Tục ngây người sau đó nói: “Vương Gia ân nghĩa của ngài đối với Hàn Tục, Hàn Tục suốt đời không quên! Thuộc hạ…”
Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: “Cho nên ngươi dụ dỗ nữ nhân của ta?”
Hàn Tục cảm thấy máu trong người như đông lại. Đại não luôn nhạy bén nhất thời như bị lửa thiêu, chỉ còn lại một mảnh phế tích. Mộ Dung Lệ cứng rắn chống đỡ đi về phía trước, máu rơi trên mặt đất, vì chưa rút mũi tên nên cũng không đến nỗi dọa người như vậy.
Hàn Tục cản hắn lại, “Vương Gia!”
Mộ Dung Lệ gạt tay hắn ra, “Cút đi! Ân nghĩa… hừ, ân nghĩa!” Cắn răng nghiến lợi một hồi, rồi nói: “Quên đi, lão tử cạn ly, con mẹ nó ngươi tùy ý đi.” Một năm trong thành Tấn Dương kia, lần đầu tiên hai người cùng uống rượu. Hàn Tục cười nói ta có khả năng ngàn ly không say, Mộ Dung Lệ cũng đã từng nói vậy.
Giờ đây nhắc lại chuyện cũ, trong lòng Hàn Tục đau như cắt.
Mộ Dung Lệ không nhìn hắn, nhưng vẫn cố chấp đi về phía trước, thân hình kiêu hãnh mà đứng thẳng. Phảng phất như chưa hề mang một chút đau thương nào. Nhưng lại để những giọt máu xếp thành hàng trên mặt đường.