Khi trở lại quân doanh, Hàn Tục nhận được tin từ đội thám báo, nói rằng Tây Tĩnh đang lén lút điều binh, dường như có ý định muốn tấn công quan ải. Hàn Tục vội vàng sai Trần Chiêu tự mình dẫn người đi kiểm tra, bản thân hắn thì triệu tập quân sĩ chuẩn bị chiến đấu. 

Tây Tĩnh không vội liều lĩnh, tựa hồ cũng đang quan sát. Hàn Tục không cần hỏi cũng biết bọn chúng đang chờ đợi điều gì. Nếu như cuộc nội chiến giữa Mộ Dung Bác và Mộ Dung Thận thật sự nổ ra, kiểu gì chúng cũng phải nhảy vào chia một chén canh. Trong lòng hắn lo lắng, nhưng lúc này, hắn không thể là người đầu tiên thối lui khỏi trận địa được. 

Bất kể là Tây Tĩnh hay Thái tử, ba quân đều phải mài đao soàn soạt, dù có bỏ đồ đao xuống, lại há có thể thành Phật?

Hắn vừa gửi quân hàm cho Mộ Dung Lệ, vừa tăng mạnh công tác tuần tra, phòng bị. 

Lúc đó Mộ Dung Lệ đang ở Đại Kế Thành, sau khi nhận được quân hàm, Mộ Dung Bác chau mày: “Tây Tĩnh khởi binh, không biết Đông Hồ có động thái gì khác thường không. Có cần báo với Thái tử một tiếng không? Dù sao họa ngoại xâm nguy hiểm hơn nội loạn nhiều.” 

Mộ Dung Lệ trầm ngâm chốc lát, rồi trả lời quân hàm của Hàn Tục, sai hắn truyền ra tin tức, ba ngày sau bọn họ sẽ khởi binh tấn công thành Tấn Dương. Sau đó quay sang nói với Mộ Dung Bác: “Ba ngày sau, đại ca mang một đạo nhân mã đi về phía Tấn Dương trước, hạ trại bên ngoài khiêu khích, Thái tử cho rằng chúng ta chuẩn bị quân đội sung túc, chưa chắc đã xuất chiến.” 

Mộ Dung Bác ngẩn ra: “Đệ muốn đi đâu? Bảo ta cần chính yêu dân còn tạm được, nhưng mang binh đánh giặc thì không ổn tí nào!”

Mộ Dung Lệ nói: “Đệ để Chu Trác lại cho huynh, nếu như Thái tử phái Chu Ức làm chủ soái, huynh liền đẩy Chu Trác lên ứng chiến. Lão già này thương con trai, sẽ không chủ động xuất chiến đâu.” 

Mộ Dung Bác bật cười: “Đệ thật là...” Chẳng trách hắn để Hàn Tục lại mà mang Chu Trác tới đây. Đúng là quá đáng. Hắn nói: “Đệ không sợ Chu Trác sẽ đầu hàng ông già nhà hắn sao.” 

Mộ Dung Lệ nói: “Không đâu, đều là huynh đệ trong nhà, có thể yên tâm được.” Mộ Dung Bác không kìm nổi mà thấy kính nể, mối tình cảm giữa những kẻ vũ nhân thô kệch này, người bình thường khó mà lý giải được? 

Suy nghĩ một chút, hắn hỏi: “Đệ muốn về Bình Độ quan ư?” 

Mộ Dung Lệ gật đầu: “Tây Tĩnh đã muốn vào chia một chén canh, nếu không cho bọn họ một đòn cảnh cáo thì không dễ đuổi đi được. Nếu như chúng ta đánh bại quân Tây Tĩnh, tạm thời giải trừ họa ngoại xâm, sẽ nhiều phần thắng hơn so với Thái tử đứng một bên chờ đợi.” 

Mộ Dung Bác gật đầu, chỉ nói một câu: “Mọi chuyện phải cẩn thận.” 

Mộ Dung Lệ phất tay, không nói thêm nữa, đi thẳng ra ngoài điều bình. 

Bình Độ quan, Thành Mã Ấp. 

Cả Hương Hương và Tô Tinh đều cảm giác được có cái gì đó không đúng, thường ngày tuy binh sĩ cũng thao luyện cần cù, thế nhưng mấy ngày gần đây bầu không khí dường như cảng thẳng lên rất nhiều. Ngay cả Hàn Tục cũng thường bận đến mức không thấy bóng dáng. 

Buổi tối hôm đó, Hương Hương đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy có người đang hôn lên môi mình. Nàng bỗng mở mắt, trong lều không đốt đèn, một vùng tối tăm như mực. Hơi thở của người trước mắt hừng hực mà nóng bỏng. Hương Hương giật nảy cả mình. 

Ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu nàng là ⸺ Người đó là Hàn Tục ư? 

Nàng dùng sức đẩy hắn ra, nói: “Không! Không thể như vậy!” Người trước mặt vẫn liều mạng, ôm hôn nàng thật sâu. Tay chân Hương Hương mềm nhũn, vừa tránh né môi lưỡi của hắn, vừa thấp giọng cầu xin: “Không, không thể! Hàn…” 

Chưa dứt lời, giọng nói của Mộ Dung Lệ đã vang lên: “Vì sao không thể?” Hương Hương như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trong đầu xẹt qua một ánh sáng chói mắt, cả người hơi nhoáng một cái, dường như tim nàng đã ngừng đập trong tích tắc. Sau đó nàng có nén sợ hãi, khẽ nói: “Hàm Lộ nói, hình như thiếp lại có. Gần đây vẫn chưa thấy nguyệt tín.” 

Hàm Lộ và Hướng Vãn là hai nha hoàn Nhiễm Vân Chu phái tới hầu hạ nàng. Mộ Dung Lệ thả nàng ra, a một tiếng. Hương Hương đã đổ mồ hôi lạnh đến ướt đẫm quần áo, suýt chút nữa nàng đã mang họa sát thân tới cho Hàn Tục! 

Mộ Dung Lệ ngồi xuống bên mép giường, cũng không cởi y phục mà nói: “Ngày mai nàng cùng đại tẩu quay về thành Mã Ấp đi.” 

Hương Hương ừ một tiếng, dù sao nàng chỉ cần nghe hắn sắp xếp là được, không cần thiết phải hỏi lí do. 

Mộ Dung Lệ nằm thẳng bên người nàng, nàng nghiêng người qua một bên. Mộ Dung Lệ đưa tay ôm lấy, vô tình phát hiện mồ hôi của nàng tuôn như suối. 

Ngày thứ hai, Hương Hương và Tô Tinh được đưa vào tạm lánh trong thành Mã Ấp. Nhiễm Vân Chu rất chu đáo, phái mười mấy thị vệ thiếp thân đi theo hộ tống, đón người vào Nhiễm Phủ. 

Hắn biết Tô Tinh quan trọng hơn Hương Hương, nhưng nói cho cùng hắn vẫn là gia nô của Mộ Dung Lệ. Trong lòng vẫn phân biệt thân sơ. Lúc sắp xếp chỗ ở, chi phí cũng không dựa theo địa vị. Những thứ Tô Tinh có, Hương Hương tất sẽ không thiếu. 

Hương Hương vừa mới thu xếp xong liền nghe thấy có người truyền đến tin tức ⸺ quân Tây Tĩnh tấn công quy mô lớn vào Bình Độ Quan! Đã giao chiến với quân Đại Yến trông coi bên ngoài thành! 

Cuộc đại chiến nổ ra, lòng người ai nấy đều bàng hoàng. Các khách buôn, khách qua đường hay lui tới thành Mã Ấp thoáng chốc đã ít đi rất nhiều. Đường cái trở nên vắng vẻ thưa thớt, cuối cùng cũng hiện ra nét tiêu điều của thành trì nơi biên quan. 

Dân chúng cũng đang quan sát tình thế, lúc trước binh lính Tây Tĩnh tấn công Đại Yến, tử thương vô số. Vì vậy bọn chúng vẫn căm hận người Yến. Phàm là đánh hạ thành trì Đại Yến, đều xảy ra chuyện giết toàn bộ lương dân, phóng hỏa đốt thành. Tứ thân phụ lão, bọn họ đều không để ý. 

Vì vậy mỗi khi bách tính Yến quốc nhắc đến Tây Tĩnh đều có thái độ căm hận và sợ hãi. 

Đám nha hoàn và hạ nhân đều đang bàn luận về tình hình cuộc chiến, Nhiễm Vân Chu phải quản lý việc điều phối chiến mã, đôi khi còn phải cung cấp cỏ khô, cũng không thường ở trong phủ. 

Hương Hương cùng Tô Tinh ở chung một chỗ, đến cùng vẫn là nữ tử trong thâm khuê, khó tránh khỏi việc cảm thấy kinh hoàng bất an. 

Từng tốp từng tốp thương binh được đưa vào thành, Tô Tinh nhìn những binh lính cụt tay thiếu chân kia, sợ đến mức mặt tái mét. Hương Hương thì giúp quân y băng bó trị liệu. 

Lúc trước quân y cũng không quá vừa lòng. Hiện giờ đã rất bận rộn rồi, các vị phu nhân cao quý này có thể đừng tới làm phiền thêm được không? Nhưng sau đó thấy vẻ mặt nàng tuy hiện rõ sợ hãi, nhưng vẫn có thể xem là bình tĩnh, tay chân cũng rất gọn gàng, hắn lại an tâm. 

Trước đây Hương Hương chỉ băng bó những vết thương nhẹ, nhưng chiến tranh khốc liệt như thế, binh lính bị thương nhẹ vốn không thể rời khỏi chiến trường. Phàm là kẻ bị đưa vào trong thành, tất cả đều bị trọng thương, thậm chí có người đã nửa sống nửa chết. 

Có người bụng bị đâm thủng, miệng vết thương hở toác có thể nhìn thấy ruột. Có người chân bị chém đứt, chỗ cơ thịt đứt đoạn vẫn còn co giật, rúm ró lại. Có người trước ngực cắm phải mấy mũi trường thương, tên dài của binh Tây Tĩnh. 

Xung quanh đều là tiếng rên rỉ đau đớn của những binh lính, đây mới thực sự là thương binh. 

Cũng chính bọn họ, lấy thân đúc tường, vững vàng bảo vệ biên quan, bảo vệ tất cả nước nhà con dân Đại Yên.

Hương Hương thấy hơi buồn nôn, mùi máu tanh kích thích khiến nàng cảm thấy hoa mắt. Những vết thương dữ tợn là bức họa xấu xí nhất trên đời này. Nàng cố nén lại, lau rửa cho bọn họ, bôi thuốc, băng bó. 

Có một số người đã bất tỉnh nhân sự, quân y sớm chuẩn bị thuốc cầm máu giảm đau. Giờ này cũng chẳng buồn quan tâm kẻ đó là ai, trực tiếp dùng miệng mớm thuốc cho thương binh. 

Cho dù bọn họ có lăn lộn đầy đất, thảm thiết kêu khóc vì đau đớn, những người đứng nhìn cũng chỉ có thể sinh lòng tôn kính. Cái gọi là trường thành bằng máu thịt, những kẻ chưa từng lạc vào cảnh giới kỳ lạ, sẽ vĩnh viễn không hiểu nổi. 

Hương Hương hỏi vị quân y bên cạnh: “Nếu như thành bị phá, tất cả sẽ như thế nào?” 

Quân ý nói: “Thành Mã Ấp từng thất thủ một lần. Lúc đó ta theo Chu Ức tướng quân tới đây, phát hiện đã không cần quân y nữa rồi. Trong thành không còn một người sống, thi cốt già trẻ chồng chất lên nhau, nhà dân đều đang cháy rừng rực, ruồi bu thành đàn, tụ tập ở đống xác chết.” 

Nước và nhà, vĩnh viễn không thể tách rời. Khi đất nước bị dày xéo, tất cả muôn dân đều biến thành trẻ không nhà.

Hương Hương đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, trượng phu của nàng đẫm máu chiến đấu bảo vệ nước nhà. Thế mà nàng lại bận lòng vị một nam nhân khác… 

Cho dù nữ nhân mà hắn yêu không phải là mình nhưng nàng đã lựa chọn ở bên hắn, sự chần chừ phút chốc ấy cũng khó thoát khỏi bốn chữ lả lơi ong bướm mà? 

Trong lòng nàng có đủ loại cảm xúc giằng co, động tác bất chợt chậm lại. Quân y hỏi: “Phu nhân mệt rồi? Nếu mệt mỏi thì xin nghỉ ngơi một chút. Trận chiến chưa ngừng lại, thương binh sẽ còn tiếp tục đến.” 

Hương Hương nhanh chóng giấu tâm sự, giượng cười nói: “ Không mệt.” Nàng kiên trì thêm một lát, là có thể cứu thêm một người. Đó là một cái mạng, một sinh mệnh dùng máu tươi để bảo vệ các nàng. Nghe nói trước đây trong quân cũng có quân y mệt nhọc quá độ mà chết, có lẽ cũng bởi vì tâm tình ấy chăng? 

Nhịn thêm một lát nữa, kiên trì thêm một lát nữa, không chừng có kẻ vì chút khổ cực ngắn ngủi này của nàng, mà có thể tiếp tục sinh tồn. 

Mộ Dung Lệ, xin ngài hãy bình yên vô sự trở về. Ta… ta sẽ thu lại tất cả tâm tư hão huyền của mình, làm nữ nhân của ngài. 

Cuộc chiến kéo dìa suốt mười một canh giờ. Số lượng thương binh được đưa vào thành dần dần giảm xuống, lúc này Hương Hương mới phát hiện mình đã không nghỉ ngơi suốt mười canh giờ. Nàng chú tâm làm việc, đối mặt với đủ loại vết thương. Trong lúc bận rộn ngay cả nước cũng không uống một ngụm. 

Con người là một loài động vật rất là kỳ quái, lúc trước có thể kiên trì suốt mười mấy canh giờ, nhưng một khi nhận ra mình đã cố gắng bao lâu, lại nhất thời không gắng gượng được nữa. 

Quân ý cũng biết nàng mệt muốn chết. Liền sai người đưa nàng về Nhiễm Phủ. Hương Hương ngủ ngay trên xe ngựa, ai đưa mình vào phủ cũng không biết. 

Tây Tĩnh thua trận triệt để, phải lui về lãnh thổ, Yến Quốc thu bình, Mộ Dung Lệ tự mình trở về thành Mã Ấp, an ủi thương binh. Bách tính không ra đường hoan nghênh, nhưng phàm nhà ai có thuốc trị thương đều lấy ra toàn bộ, sung làm quân dụng. 

Mộ Dung Lệ tác chiến suốt mười một canh giờ, an ủi thương binh, thu dọn chiến trường mất trọn một ngày. Nhiễm Vân Chu nói: “Gia, người quay về phủ của tiểu nhân nghỉ ngơi nhé?” 

Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, Nhiễm Vân chu vừa dẫn hắn đi về phía Nhiễm Phủ, vừa nói: “Vừa vặn Hương phu nhân cũng ở quý phủ, nếu người nhìn thấy Gia qua đó, chắc chắn rất vui vẻ.” 

Mộ Dung Lệ nghe vậy, đột nhiên nói: “Tùy tiện tìm một chỗ để lão tử ngủ một ngày.” 

Nhiễm Vân Chu ngẩn ra, vẫn còn không hiểu hắn có ý gì. Hắn cũng xoay người tiến vào một nơi, vừa khéo lại là Doanh Nguyệt quán. 

Doanh Nguyệt quán không mở cửa, thời điểm binh hoang mã loạn này, những người có thể rảnh rỗi thưởng thức thơ ca nhạc họa không nhiều. Mộ Dung Lệ mới vừa bước vào, Vân Nương liền nói: “Ngày hôm nay không mở…” Vừa nhìn thấy là hắn, không khỏi tươi cười: “Tốn Vương gia!”

Trong lòng bà ta hơi bất ngờ, lại có chút mừng rỡ. Bình thường Mộ Dung Lệ rất ít đến chỗ này. Mà hắn xuất hiện ở đây, có nghĩa là Yến quốc đã đại thắng! Trong nháy mắt, mây đen trên đỉnh đầu dường như cũng tản đi. 

Vân Nương bận rộn sai người chuẩn bị rượu, Mộ Dung Lệ phất tay: “Thu xếp một gian phòng.” 

Vân Nương vội vàng đưa hắn tới phòng hảo hạng, Mộ Dung Lệ không thèm quản, thả người xuống giường nhỏ, đầu vừa chạm gối đã ngủ. Vân Nương mang cô nương xinh đẹp nhất bước vào, đã chuẩn bị tốt tinh thần bị ăn quỵt ⸺ Mộ Dung Lệ có đến chỗ nào mà thèm trả tiền đâu!

Thế nhưng chuyện gì xảy ra thế này? Đường đường Tốn Vương gia, lại chạy đến chỗ ta chỉ để ngủ? 

Bà ta đang ngờ vực, đằng sau Nhiễm Vân Chu đã dẫn theo mấy thân vệ tới đây. Nghe nói Mộ Dung Lệ ngủ, cũng không dám quấy rầy hắn, để thân vệ ở Doanh Nguyệt quán bảo vệ, mình thì về phủ trước. 

Một đường vừa đi vừa cân nhắc ⸺ khi nãy hắn nhắc đến chuyện phủ của mình nghỉ ngơi, Gia vốn không có ý kiến gì. Tại sao vừa nhắc tới Hương phu nhân, Ngài ấy lại đột nhiên thay đổi chủ ý nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play