Thiên Tình ngước mắt nhìn hắn, trong mắt hắn sâu thẳm, giống như cảm thấy vô lực ở sâu trong đôi mắt ấy. Môi chậm rãi cong lên, nhìn Thiên Tình, giống như đang nhớ lại điều gì tốt đẹp
“Vương gia! Thiếp thân sẽ không ở trong này quấy rầy ngài cùng Mạc cô nương dùng cơm, thiếp đi phòng ăn dặn dò đôi chút!” Bach Mai Nhi ánh mắt bình tĩnh, hạ mi, bộ dáng thuận mắt làm cho người ta đồng tình
Thiên Tình không nói, chờ đợi Âu Dương Thanh Minh trả lời
“Nghiêm Dịch! Ngươi đi phòng ăn nhìn xem! Mai Nhi, ngồi xuống đi!” Âu Dương Thanh Minh tựa hồ không muốn nàng đi “Mạc cô nương, mời ngồi!”
“Vâng!” Bạch Mai Nhi ngồi xuống
Thiên Tình ngồi xuống, tia sáng trong mắt lưu chuyển, rốt cuộc hắn nghĩ gì, đến nơi này của nàng ăn cơm, nam nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thật lâu, ba người không nói gì, cứ ngồi như vậy
Bạch Mai Nhi nhẹ nhàng thở dài 1 cái, thanh âm không nhu nhược như bình thường mà hơi khàn khàn mang theo vài phần mê người “Vương gia, tâm tình ngài không tốt, không bằng chúng ta đi săn thú đi! Mang theo Mạc cô nương, đi giải khuây cũng tốt!”
Săn thú? Âu Dương Thanh Minh trầm mặc không nói, nheo mắt, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi “Mai Nhi tựa hồ cảm thấy hứng thú?”
Bạch Mai Nhi lắc đầu, trong mắt có chút xấu hổ “Vương gia, thiếp thân biết ngài thích săn thú, vừa lúc vào mùa xuân, đúng mùa vạn vật phục sinh, bọn điểu thú đều ra ngoài tìm thức ăn, cho hắn thiếp thân nghĩ đi săn thú cũng là đi chữa thương, không biết ý vương gia thế nào?”
Âu Dương Thanh Minh không vội trả lời, mà là tầm mắt chuyển sang Thiên Tình, chậm rãi hói “Mạc cô nương có muốn đi không?”
Thiên Tình thản nhiên cười “Tiểu nữ không thích náo nhiệt, đã nhiều ngày, vết thương đã tốt hơn rồi, Y Tình muốn rời khỏi vương phủ!”
” Cái gì?” Âu Dương Thanh Minh đột nhiên đứng lên, dọa hai nữ nhân nhảy dựng.
Tầm mắt của Bạch Mai Nhi quét sang Âu Dương Thanh Minh, thấy thần sắc của hắn tràn đầy vẻ không nỡ, lập tức đứng lên nhìn Thiên Tình nói “cô nương, thương thế của cô nương còn chưa khỏi, như thế nào có thể đi? Hơn nữa, gần đây tâm tình của vương gia cũng không tốt, cô nương đi rồi, tâm tình vương gia chẳng phải càng tệ hơn?”
Bạch Mai Nhi nhìn vào mắt Âu Dương Thanh Minh, thấy hắn không ngăn cản, lại nói “vương gia nói Mạc cô nương là ân nhân cứu mạng của ngài, vậy thì cũng là ân nhân của Bạch Mai Nhi ta, nói thế nào cũng phải ở lại thêm mấy ngày chứ!”
Thiên Tình thấy biều cảm này của Âu Dương Thanh Mimnh, trong lòng lại phức tạp, tâm hơi dao động, ở lại vương phủ, đem thời gian mình được trọng sinh ở lại bên cạnh nam nhân đã từng tổn thương mình sâu sắc, có đáng không?
Đang cân nhắc thì ở cửa xuất hiện 1 thân ảnh cao lớn, có người thông báo “Vương gia, Lạc đại phu đến!”
Âu Dương Thanh Minh ngồi xuống, nhìn Lạc Đình Nam ở phía cửa, trong hai mắt đầy vẻ phức tạp, nhất thời toàn nhân tản mát ra 1 hơi thở lạnh lùng, toàn thân như 1 khối băng, làm cho người ta không dám tiếp cận. Gương mặt đẹp tuyệt trần kia bởi vì nổi giận mà gắt gao cứng nhắc, đôi mắt sáng như sao giờ phút này toát ra tia lửa,
Âu Dương thanh minh ngồi xuống, nhìn phía cửa đích lạc đình nam, ở hai tròng mắt ánh mắt sở cập chỗ khi, nhất thời toàn thân tản mát ra lạnh lùng đích một vòng quang đến, toàn thân như là độ thượng một tầng băng sương, làm cho người ta không dám tiếp cận. Kia trương tuyệt trần đích mặt, bởi vì nổi giận mà gắt gao đích banh nhanh, lượng như tinh tử đích đôi mắt, giờ phút này toát ra chước nhân đích hỏa hoa, một xúc tức phát [nhìn thấy là nổi nóng] là như thế sao?
” Lạc đại phu!” Thiên Tình đứng lên hành lễ.
Lạc Đình Nam cười,” Cô nương cảm thấy thế nào rồi?”
” Tốt lắm, cám ơn lạc đại phu đã quan tâm!”
” Lạc Đình Nam!” Âu Dương Thanh Minh gầm lên 1 tiếng, cả căn phòng vốn ấm áp bời vì sự xuất hiện của Lạc Đình Nam mà trở nên lạnh đến run người, phải nói là bởi vì bộ dáng đột nhiên lạnh lùng nổi giận của Âu Dương thanh Minh, mà Thiên Tình, trên gương mặt tuyệt sắc tới nhợt không 1 gợn sóng
“Vương gia! Không ngờ ngài cũng tới đây!” Lạc Đình Nam ảm đạm cười, cũng không nhìn hắn, trên mặt cũng không bởi vì Âu Dương Thanh Minh phẫn nộ mà có chút xấu hổ này, hắn cong khóe môi, nhìn về phía Thiên Tình “Mạc cô nương, thuốc còn không?”
” Hỗn trướng, lá gan không nhỏ?” Nghe hắn nói, Âu Dương thanh Minh giống như muốn đem cả căn phòng phá tan, gân xanh mãnh liệt nhảy nhảy trên trán làm cho người ta nhìn mà phát khiếp “Ngươi cư nhiên dám miệt thị bổn vương, chuyện Thiên Tình trốn đi ta còn chưa truy cứu với ngươi, nếu không phải tại ngươi, nàng cũng đã không chết!”
Bạch Mai Nhân nhẹ nhàng nói “Vương gia, Lạc đại phu là do thiếp mời đến, vết thương của Mạc cô nương sợ rằng chỉ có Lạc đại phu mới có thể diệu thủ hồi xuân, làm cho Mạc cô nương không lưu lại sẹo! Ngài đừng tức giận, chuyện đã qua rồi, chúng ta không cần phải nhớ lại, Lạc đại phu là thân biểu đệ của ngài a!”
Lạc Đình Nam cũng không để ý hắn, mà đưa gói đồ trong tay cho Thiên Tình “Bánh đường, hôm qua cô nương nói muốn ăn, tại hạ giúp ngươi mua!”
” A!” Thiên Tình nao nao, nhìn thấy Lạc Đình Nam nháy mắt, nhất thời hiểu được, hôm qua nàng đâu có nói muốn ăn, hắn thật sự rất thông minh a “Cảm cơn Lạc đại phu, đúng là bánh đường ta muốn ăn rồi!”
” Vậy mau nếm thử 1 chút đi!” Lạc Đình Nam cũng không tính toán đi.” Ăn xong chúng ta đi kiểm tra miệng vết thương!”
Bị xem như vô hình
” Lạc Đình Nam!” Thanh âm tức giận ngập trời của Âu Dương Thanh Minh vang lên, cả Mai Nguyệt điện cũng run rẩy lên theo, Thiên Tình run người 1 cái, không phải lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh nổi nóng như thế, nhưng sau khi trọng sinh qảu thật không có thấy qua, tựa hồ ánh mắt nhìn thấy vẻ sợ hãi của Thiên Tình, Âu Dương Thanh Minh nhìn nàng ôn nhu nói “Cô nương, không phải với ngươi, ngươi đừng sợ!”
“Ngươi 1 chút cũng không hối hận sao?” Tầm mắt của Âu Dương Thanh Minh nhìn về phía Lạc Đình Nam “Nàng chết rồi, ngươi biết không?”
Lạc Đình Nam rốt cục cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn luôn ôn nhu rốt cuộc cũng có giận dự, Lạc Đình Nam hung hăng quay đầu lại nhìn Âu Dương Thanh Minh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn “Nàng chết ở ngay bên cạnh ngươi, là võ công của ngươi quá kém, ngay cả nữ nhân của mình mà cũng không thể bảo vệ, nàng chết ở trong lòng ngươi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết sao? Nếu không phải ngươi vẫn luôn không quý trọng, nàng như thế nào có thể vì mang thai mà trốn đi? Là ngươi muốn ép nàng bỏ đi đứa bé trong bụng. Nếu thật sự quan tâm nàng, vậy sao lúc trược lại tuyệt tình như thế?”
Trong lòng Thiên Tình run lên, đứa nhỏ của nàng, trong lòng đau dớn, có chút mờ mịt, trong mắt cũng rất nhanh dâng lên hai luồng lệ
Bạch Mai Nhi nhìn về phía Thiên Tình, ánh mắt phức tạp, làm cho người ta không nắm bắt được
Âu Dương Thanh Minh ngậm miệng không nói gì, vẻ mặt thống khổ, vô cùng thê lương. Chỉ là trời sinh cao ngạo tự tôn, không cho phép hắn giải thích cho bất cứ hành vi nào của mình, cho nên, hắn y nhiên lạnh lùng hừ 1 tiếng “ Ngươi cũng có trách nhiệm!”
Lạc Đình Nam xoay mặt đi, không muốn nói chuyện đạo lý với nam nhân đó
” Như thế nào, ngươi muốn thoái thác sao?”
” Câm miệng!” Lạc Đình Nam đột nhiên xoay người 1 cái, lạnh lùng nhìn hắn “Ngươi nhớ kỹ, hung thủ chính là ngươi, Âu Dương Thanh Minh!” Rồi sau đó xoay người, thân ảnh máu trắng ở trong không trung vẽ ra 1 cơn gió, không đợi đánh tan thì đã rời xa