Hai má gầy gò của Âu Dương Thanh Minh tái nhợt, đôi mắt phượng đen tuyền sâu thẳm như đang nhìn vào mông lung, lông minh rậm dài hơi nhíu, sau 1 lát, hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đạm mạc nhìn Nghiêm Dịch trước mắt, lãnh đạm nói “Nghiêm Dịch, ngươi càng ngày càng bao đồng rồi!”

” Hắc hắc!” Khóe miệng Nghiêm Dịch nở 1 nụ cười, nhẹ giọng nói “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, vương gia có đi hay không còn là 1 chuyện khác!”

” Đi thôi!” Âu Dương Thanh Minh đứng lên mặc y phục, Nghiêm Dịch giúp hắn thay quần áo

Khi hai người đi vào Mai Nguyệt điện, Thiên Tình đang ở trước cửa ngẩn người, ánh mắt mông lung, không biết muốn làm gì mà trước mặt nàng bày đầy vải thêu, trên đó được thêu 1 đôi uyên ương, 1 tấm khác đang được thêu hình chú mèo đen trắng, nàng tựa hồ đang do dự không muốn thêu xuống

“Bức thêu thật đẹp!” Âu Dương Thanh Minh tiến vào liền thấy tú phẩm [tranh thêu] sống động kia, lại nhìn nàng, tựa hồ run lên, hàng lông mài thật dài khẽ nhíu

” Vương gia hảo! Tùy tiện thêu 1 chút mà thôi.”

” Mạc cô nương, ngươi khỏe không? Vết thương sao rồi?” Nhìn dung nhan tuyệt mĩ của nữ tử trước mắt, Âu Dương Thanh Minh đột nhiên thấy hoảng hốt, hắn có 1 loại cảm giác rất kỳ quái

“Tốt hơn nhiều rồi, thương thế của vương gia thì sao?” Khách khí ân cần thăm hỏi cũng là trong lòng mình quả thật muốn biết, nàng phát hiện chính mình còn có chút nhớ mong hắn, có lẽ đi đến ngày hôm nay, nàng nên hận, chỉ là, cho tới bây giờ, nàng không biết nên hận ai! Có lẽ hết thảy đều là thiên ý

Mùi hương từ trên người Thiên Tình truyền đến tựa hồ là mùi hương của 1 loại hoa lan, lại như không phải, hương vị thực kỳ lạ, mùi hương thơm ngát đó làm cho người ta trầm túy. Hơi thở mang theo hương hoa lan phảng phất trước mặt Âu Dương Thanh Minh, làm cho hắn nhất thời cảm thấy trong lòng rối loại, loại hương vị này, hắn đã từng 1 lần say đắm trong đó, ngay cả trong mộng cũng đều là thân ảnh và hương vị của nàng. Bỗng nhiên rất muốn 1 phen ôm lấy nữ nhân bên cạnh, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại hồng nhuận

Ách! Này ý tưởng làm cho hắn cả người toát ra mồ hôi lạnh. Không! Hắn không thể!

” Cô nương, cám ơn đã quan tâm, ta cũng đã tốt hơn nhiều!” Âu Dương Thanh Minh ôn nhu nói “Đã dùng bữa chưa?”

Thiên Tình ngẩn ra, nàng không dám ăn đâu, sáng sớm Hề Hề đưa canh tới, nàng cũng không dám uống. Mà Lạc Đình Nam vẫn chưa đến, cho nên nàng và tiểu Đường tạm thời bị đói

“Chưa ăn sao không? Vừa lúc, cùng ăn với bổn vương đi!”

” Gia! Cái này gọi người đưa tới!”

Thiên Tình có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Âu Dương Thanh Minh 1 cái, gần đây sức khỏe của hắn không tốt sao? Vì sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy, hai má gầy yếu dọa người, nam tử suất khí ngày xưa bây giờ cũng cô đơn như vậy, thật là vì tình sao “Ta không đói! Vương gia cứ ăn đi!”

Âu Dương Thanh Minh cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Thiên Tình từ trong cặp mắt đen sâu thẳm kia nhìn thấy thân ảnh của chính mình, đôi mắt sáng trong, mi khẽ nhíu, biểu tình vô cùng bất đồng. Rõ ràng là bụng đói kêu vang mà lại nói không nói, nói dối vụng như vậy

“Bụng ngươi đang kêu!” Âu Dương Thanh Minh nghe thấy thanh âm rột rột, hắn có võ công, như thế nào không nghe ra thanh âm đó. Nhịn không được nói thẳng “Cô nương không muốn cùng bổn vương dùng cơm sao?”

” Không phải!” Thiên Tình vốn là muốn, khi còn sống đều không có dùng nhau dùng cơm, bây giờ cùng nhau, trong lòng hàng trăm tư vụ, nhịn không được trào phúng nói “Vương gia thật sự là 1 phu quân tốt, ngài bình thường cũng thích dùng bữa với các vương phi sao?”

Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, ngữ khí của nàng tựa hồ có chút bất mãn, vì cái gì? “Cô nương cho rằng bổn vương không cùng các thê thiếp dùng cơm sao?”

“Ta nghĩ rằng 1 đại nhân vật như vương gia hẳn chỉ phù hợp để dùng cơm 1 mình thôi!” Thiên Tình cười cười, che giấu sự kích động của mình

“Bổn vương đích xác chưa tùng cùng Thiên Tình công chúa dùng cơm, đời này vốn không có cơ hội để quay lại, cô nương, nhân sinh trên đời có 1 vài thứ khi đã đánh mất sẽ không tìm lại được!” Âu Dương Thanh Minh lẩm bẩm nói, nói cho nàng nghe, cũng nói cho chính mình

” Ách!” Này một phen đạo lý này thốt ra từ miệng hắn, thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn “Vương gia tựa hồ rất lưu luyến thứ đã mất đi ấy, nghe nói vương phi bất hạnh tạ thế, ngài rất khó chấp nhận sao?”

” Đúng vậy!” Âu Dương Thanh Minh nghĩ rằng người nàng nhắc đến là Thiên Tình, lại không ngờ rằng nàng vốn muốn đề cập đến Duẫn Lâm “Bổn vương rất thương tâm!”

Thiên tình nghe vậy cười khổ. Trong lòng có vài phần chua xốt, nụ cười khổ kia giống như 1 đám mây bay về phía chân trời, vạn phần không chân thật, không còn sáng lạn như xưa

Âu Dương Thanh Minh trầm mặc nhìn nàng, nhìn nụ cười gần như hư vô của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy phiền toái khó hiểu “Đáng tiếc, người chết không thể sống lại”

“Vương phi trên trời có linh thiên nếu biết vương gia tư niệm nàng như vậy, nhất định sẽ hối hận đã tự sát!” Thiên Tình sâu kín nào

” Tự sát?” Âu Dương Thanh Minh giật mình hiểu ra.” Ngươi nói Duẫn Lâm sao?”

Trong lòng Thiên Tình giật mình,” Vương gia nghĩ rằng ta nói ai?”

Trong lòng Âu Dương Thanh Minh căng thẳng, đối với Duẫn Lâm, hắn có thiếu nàng, lại tựa hồ như đã quên, hắn có lẽ không cố ý xem nhẹ cái gì, nhưng là hắn biết, cái chết của Duẫn Lâm, công thêm cái chết của Thiên Tình đã gây cho hắn nhiều thống khổ “Ta nghĩ rằng ngươi nói đến công chúa, cô nương chưa thấy qua nàng, khí chất của các ngươi thật có chút giống nhau!”

” Nga!” Thiên Tình hơi hơi chau mi, hỏi:” Phải không? Vậy thật sự là vinh hạnh của tiểu nữ, cư nhiên có chút tương đồng với công chúa, tiểu nữ thật sự thụ sủng nhược kinh!”

” Bổn vương cũng cảm thấy rất kỳ quái, cô nương không cần để ý!” Âu Dương Thanh Minh khiêm tốn mà ôn nhuận

” Vương gia nói đùa, tiểu nữ tử phong thái bình phàm, như thế nào có thể sánh với công chúa thiên chi ngọc diệp? Ách! Bạch phu nhân đến đưa cơm cho ngài!” Thiên Tình nói xong, nhìn về phía cửa “Bạch phu nhân hảo!”

Bạch Mai Nhi đầu tiên phúc thân với Âu Dương Thanh Minh, tiện thể nhìn về phía Thiên Tình, tầm mắt lưu chuyền, cười nói “Mạc cô nương hảo!”

Thiên Tình và Bạch Mai Nhi tầm mắt gắt gao giao nhau, Thiên Tình nhìn thấy trong mắt Bạch Mai Nhân có tia sáng phức tạp, mỏng manh cơ hồ làm cho người ta xem nhẹ, nhưng nàng vẫn cảm thấy được ánh sáng nhạt chợt lóe đó “Bạch phu nhân, ngài tới thì tốt rồi, vương gia vừa lúc phải dùng cơm, ta đã ăn rồi, phu nhân, ngài củng vương gia ăn cơm đi!”

Ánh mắt Âu Dương Thanh Minh trầm xuống, có đôi khi hắn cũng ngộ nhận rằng nàng cố ý nhưng rồi lại không biết nói sao cho đúng, ở trong mắt nàng, hắn cứ như 1 món đồ vật, chỉ là nhiều lúc trong đáy mắt nàng vốn chỉ có sự lạnh lùng, loại lạnh lùng này làm cho

Âu Dương Thanh Minh nghi hoặc, tựa hồ hỗn loạn tức giận và hận ý, lại tựa hồ có nhiều phức tạp!

Vì cái gì?

” Mạc cô nương, ngươi cũng ăn đi!” Khẩu khí của Âu Dương Thanh Minh hàm chứa mệnh lệnh “Mai Nhi, các ngươi đều ngồi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play